"Tôi có thể đem mọi chuyện nói cho cậu, nhưng trước đó cậu phải trả lời tôi một câu hỏi!" Bà Độc bỗng nhiên nhìn chằm chằm Đường Tuấn nói.
"Nói đi." Đường Tuấn nói.
"Cậu có phải là người của Y Thánh họ Đường không?" Giọng nói của bà Độc mang theo chút sợ hãi và căng thẳng hỏi.
Động tác gõ bàn của anh dừng lại một chút, nhưng sau đó đã nhanh chóng quay lại bình thường. Nhưng hành động nhỏ này đã bị bà Độc nhìn thấu, cũng tin tưởng phán đoán của mình hơn vài phần.
VietWriter.vn
"Bà muốn biết chuyện này để làm gì?" Đường Tuấn hỏi.
Bà Độc cười âm u, nói: "Không thể tin được là người họ Đường lại không dám nhận gốc gác của mình, thật là quá buồn cười! Nếu tên Đường Hạo ở dưới suối vàng mà biết chuyện này thì không biết có bị tức đến chết lại một lần nữa không nhỉ?"
"Bà muốn chết à!" Nghe được có người sỉ nhục ông nội của minh, giọng nói của Đường Tuấn đã mang theo mây phần âm u lạnh lẽo.
"Ha ha! Quả nhiên tôi đoán không sai, cậu chính là cháu nội của Đường Hạo đúng không?" Bà Độc ngừng cười, hỏi.
Đường Tuấn nhìn bà ta thật kĩ càng, nói: "Đúng thì sao nào?"
Lúc này anh đã muốn giết chết bà Độc rồi, nhưng trước khi anh có được thực lực đối đầu với Đường Quang Hòa, anh tuyệt đối không thể để bại lộ thân phận của mình.
Bà Độc lại không hề để bụng mà còn dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn Đường Tuấn, nói: "Đường Hạo sinh được cháu trai rất tốt! Chỉ tiếc là ông ta không nhìn thấy."
"Ông ấy sẽ nhìn được thôi." Đường Tuấn không có phủ nhận, nói: "Nói đi. Rốt cuộc thì bà muốn làm gì?"
Bỗng nhiên vẻ mặt bà Độc trở nên bi thương, nói: "Tôi muốn cậu ra tay cứu cháu gái tôi!"
"Muốn tôi cứu cháu gái bà sao?" Đường Tuần hỏi ngược lại.
Bà Độc gật đầu, nói: "Đúng vậy. Cháu gái tôi từ nhỏ đã mắc phải bệnh lạ, tôi rời khỏi bộ tộc người Mèo là vì muốn tìm thuốc để kéo dài sinh mệnh cho con bé, sẵn tiện tìm xem có vị bác sĩ nào có thể chữa trị được căn bệnh lạ của con bé không."
Đường Tuấn hiểu được đôi chút, nói: "Vậy thì tại sao bà lại tìm tôi?"
Từ trước đến nay, người dân tộc Mèo rất coi trọng con gái, thậm chí là thiên vị họ. Chỉ có thể bởi vì thương cháu sốt ruột nên mới có thể khiến cho bà lão này làm ra hành vi liều mạng như vậy.
Bà Độc nghiêm túc nhìn Đường Tuấn, nói: "Bởi vì cậu là cháu trai của Đường Hạo. Năm đó tôi từng đến nhà họ Đường để tìm Đường Hạo nhưng ông ta không cách nào trị hết bệnh cho cháu gái tôi, ông ta có cho tôi một toa thuốc để kéo dài tính mạng của cháu gái tôi. Khi đó ông ta khẳng định rằng cháu gái tôi sẽ không thể sống qua hai mươi lăm tuổi. Đến bây giờ thì chỉ còn nửa năm nữa thôi là Tiểu Nam sẽ đủ hai mươi lăm tuổi. Tôi, tôi!"
Nói tới đây, giọng nói bà Độc đã bắt đầu nghẹn ngào, bà ráng cắn chặt môi để mình không phát ra âm thanh.
"Ha ha! Ngay cả ông nội của tôi cũng không có cách để trị bệnh thì bà lấy lí do gì mà cho rằng tôi có thể trị được chứ?" Đường Tuấn hỏi.