Người bình thường dù thân thể có tốt tới đâu, muốn đánh bại bảy tám người một lúc cũng phải phí hết một hồi sức lực, hoàn toàn không có khẳ năng nhẹ nhàng tùy ý như Đường Tuấn. Cho nên gã ta lập tức đoán được Đường Tuấn là cao thủ nội lực.
“Còn muốn tới thêm lần nữa sao?” Sau khi đánh ra một đòn như sấm sét, sắc mặt Đường Tuấn cũng đã tái nhợt vài phần, nhìn chằm chằm vào tên xăm mình nói. Một kích vừa rồi gần như đã hao hết chân khí còn lại trong cơ thể của anh.
Tên xăm mình hơi do dự, hiển nhiên gã không ngờ tới vậy mà Đường Tuấn lại là cao thủ nội lực. Nhưng ngay lúc này đây, gã chợt thấy sắc mặt Đường Tuấn càng thêm tái nhợt, sự kinh hoảng trong lòng dần ổn định lại, nói: “Ha ha. Thì ra trông thì ngon nhưng không dùng được. Sao không đánh tiếp chứ, không còn sức lực nữa à?”
Trong lòng Đường Tuấn chợt hoảng hốt một chút, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, nói: “Mày có thể thử một chút xem?”
Tên xăm mình lắc đầu, thân hình khẽ động, vậy mà nhào tới bên Mộ Dung Lan. Trong tay gã ta cầm một con dao sắc bén, theo ánh sáng chiếu rọi lên tạo ra một luồng ánh sáng lạnh chết chóc.
Đường Tuấn kịp thời phản ứng lại, chộp tới từ phía sau lưng tên xăm mình.
“Này! Tao đang đợi mày đó!” Dường như tên xăm mình có con mắt ở đằng sau, thân thể hơi chuyển, đột nhiên thay đổi phương hướng, lập tức đâm con dao găm trong tay về phía cổ họng Đường Tuấn.
Ngay sau khi phát hiện Đường Tuấn là một cao thủ nội lực, tên xăm mình cũng đã động sát ý. Nếu đã đắc tội với một người cao thủ nội lực như thế, vậy gã cũng không có ý định sẽ nương tay. Nếu như giữ lại một kẻ địch mạnh mẽ như vậy, sẽ khiến gã thường xuyên rơi vào lo lắng sợ hãi, cho nên trong giây phút ngắn ngủi này tên xăm mình đã đưa một quyết định.
Tấn công về phía Mộ Dung Lan là giả, để cho Đường Tuấn khó lòng giữ vững, lộ ra sơ hở mới là thật!
Tên xăm mình không hổ danh là cao thủ nội kình, chuyển lại một kích quả thật vô cùng mạnh mẽ. Vị trí đâm tới còn vô cùng xảo quyệt, nếu thật sự đâm trúng, nhất định Đường Tuấn chỉ có một con đường chết.
Nếu bình thường, Đường Tuấn hoàn toàn có thể phản ứng kịp, né thoát một chiêu tấn công này. Nhưng bây giờ chân khí trong thân thể của anh đã cạn rồi, bước chân nhẹ bỗng, thân thể không đưa ra phản ứng kịp để né tránh động tác này.
Xoạt!
Tiếng động lưỡi dao đâm vào trên da thịt vang lên.
Tí tách!
Máu từ trên con dao của tên xăm mình và bàn tay của Đường Tuấn cùng nhỏ giọt xuống.
Con dao đâm xuyên qua bàn tay của Đường Tuấn.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Đường Tuấn đã dùng bàn tay của mình để chặn lại một chiêu lấy mạng này!
“A!” Cổ họng tên xăm mình phát ra tiếng nói nghẹn ngào, nhưng lại không thể nói ra được chữ nào cụ thể.
Cổ họng của gã bị một tay khác của Đường Tuấn bóp chặt, bấm đứt yết hầu! Đến chết mà gã cũng sẽ không nghĩ tới Đường Tuấn sẽ ác độc với mình như vậy.