Một con dao dài gần hai mươi phân, cắm ngập vào trong ngực Chú Đạt!
Chú Đạt trợn mắt ngoác mồm, không thể tin được Âu Dương Phượng Hồng lại dám giết chết ông ta!
Tay của Âu Dương Phượng Hồng nắm chặt cán dao, trên tay có chút máu phun lên, nhuộm đỏ làn da trắng mịn như ngọc của cô ta.
Cho đến khi chú Đạt tắt thở, Âu Dương Phượng Hồng mới buông tay cô ra, khóe miệng xinh đẹp khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười quyến rũ, nói: “Từ bây giờ, người đứng đầu tập đoàn Phượng Hoàng vẫn là gia đình Âu Dương chúng tôi. Có ai có ý kiến gì không?”
Tất cả mọi người đều im lặng!
Những người trước đây từng nịnh nọt chú Đạt, bây giờ hai chân như nhũn ra như bún, nhìn Âu Dương Phượng Hồng bằng ánh mắt kinh hãi và xa lạ, cô gái nhỏ này thật độc ác!
Ngay cả Đường Tuấn và Ninh Đình Trung cũng nhìn nhau kinh ngạc. Mặc dù Âu Dương Phượng Hồng là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nhưng họ chưa bao giờ thấy cô ta có mặt bạo lực như vậy. Ba giây sau đó, Đường Tuấn không khỏi thương tiếc cho cuộc sống tương lai của Ninh Đình Trung.
“Mọi người không có ý kiến gì là tốt rồi.” Âu Dương Phượng Hồng lại cười, châm chọc nói: “Ai nói con gái không thể làm chưởng quản gia tốc? Nhìn đi cho quen.”
Cô ta đưa tay ra sau, hơi run rẩy, đây là lần giết người đầu tiên của cô ta, nhưng cô ta phải làm điều đó, chỉ bằng cách này cô ta mới có thể làm cho nhóm người này khiếp sợ.
Trong phòng khách của biệt thự, Đường Tuấn, Ninh Đình Trung, cha con Âu Dương Hồng Phượng cùng với Âu Dương Mạnh ngồi. Chú Đạt bị Âu Dương Hồng Phượng dùng thủ đoạn lạnh lùng giết chết, tạm thời khiến cho các vị cấp cao của Tập đoàn Phượng Hoàng không còn dám có dị tâm. Tiếp đây, chỉ cần một khoảng thời gian nữa, đợi khi vết thương của hai người Âu Dương Duệ và Âu Dương Mạnh khỏi hẳn, thì có thể triệt để đè xuống những âm thanh phản đối của Tập đoàn Phượng Hoàng.
“Cậu Đường, lần này Nhà họ Âu Dương tôi may nhờ có cậu. Nếu không thật không biết nên làm cái gì.” Sắc mặt Âu Dương Mạnh dễ nhìn hơn trước đó một chút. Đường Tuấn vừa mới xem qua thương thế cho hắn, dùng chân khí chải vuốt một chút khí tức hỗn loạn trong cơ thể cho hắn.
Trên mặt Đường Tuấn lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu, nhìn như đang cho Ninh Đình Trung kiểm tra vết thương Âu Dương Hồng Phượng, nói: “Chủ yếu vẫn là bản lĩnh của chính cô Âu Dương.”
“Anh Đường nói đùa rồi.” Âu Dương Hồng Phượng hơi đỏ mặt nói. Khẽ cười duyên, nào giống người phụ nữ trước đó động thì giết người.