Cô vốn chỉ muốn an phận thừa kế y thuật Hoa Thiên Phong của ông ngoại, trở thành một bác sĩ y học cổ truyền chữa bệnh cứu người. Thế nhưng không ngờ tới cuối cùng vẫn phải đi lên con đường kế thừa nhà Mộ Dung, thậm chí còn ra tay trừng phạt chính cha và anh trai mình.
“Có phải em rất quá đáng hay không, dù sao bọn họ cũng là cha và anh trai em.” Mộ Dung Lan có chút tự trách nói.
Đường Tuấn nắm lấy bả vai cô, nói: “Em làm rất tốt.”
“Ừm.” Một Dung Lan nhẹ nhàng gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn, nói: “Ngày mai em muốn tới thắp hương cho ông ngoại, anh có thể đi cùng em không?”
Đường Tuấn lập tức đồng ý.
Hai người ở bên hồ nước ôm lấy nhau, hưởng thụ ấm áp chỉ thuộc về bọn họ lúc này.
Reng reng reng!
Cứ đúng lúc này, bầu không khí an tĩnh lại không kéo dài được bao lâu, điện thoại di động Đường Tuấn bỏ trong túi lại bỗng nhiên đổ chuông.
“Vương Hiền? ông ấy tìm anh làm gì nhỉ?” Đường Tuấn nhìn dòng ghi chú hiện lên của cuộc gọi tới, không ngờ lại là Vương Hiền mà anh mới chỉ có duyên gặp mặt một lần. Hai người tuy rằng có lưu số của nhau, nhưng Đường Tuấn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày dùng đến.
“Alo, xin chào.” Đường Tuấn tiếp điện thoại.
“Xin chào, cậu Đường. Tôi là Vương Hiền, cha của Hân Hân.” Thanh âm không nóng không lạnh của Vương Hiền ở đầu dây bên kia truyền tới.
“Vâng, có chuyện gì sao?” Đường Tuấn đi thẳng vào vấn đề.
“Là như thế này, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu Đường một chút, không biết hiện giờ cậu có rảnh không?” Vương Hiền sợ Đường Tuấn từ chối vội nói tiếp: “Liên quan tới lượng tiêu thụ của Bột Tuyết Cơ và Thuốc Thông Thần.”
Sau khi Đường Tuấn nghe câu này, lập tức có hứng thú, nói: “Có thể.”
“Được, vậy tôi ở khách sạn Vinh Quang chờ cậu Đường.” Vương Hiền nói.
“Được.” Đường Tuấn nói.
Không hề có một đoạn hàn huyên nào, hai người rất ăn ý mà chấm dứt đề tài, ngắt điện thoại.