Nếu không phải đã quen Đường Tuấn được một thời gian, quen thuộc với cách làm người của anh thì sợ rằng Hoa Tiểu Nam sẽ cho rằng Đường Tuấn có ý nghĩ gì bất chính với cô hay không.
Trạng thái này kéo dài nửa giờ, chân khí trong cơ thể Đường Tuấn gần như khô cạn thì anh mới dừng lại.
Sau khi được chân khí rửa sạch mấy lần, màu sắc của những vết đốm kia đã nhạt đi rất nhiều so với lúc đầu.
“Đường Tuấn, bệnh của Tiểu Nam thế nào rồi?” Bà Độc thấy Đường Tuấn đã châm cứu xong thì vội vàng hỏi.
Vẻ mặt Hoa Tiểu Nam cũng chờ mong nhìn anh.
Đường Tuấn nói: “Có lẽ cháu có biện pháp để Tiểu Nam đứng lên được.”
Hoa Tiểu Nam và Bà Độc nghe vậy, đầu tiên trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó chợt lộ ra vẻ vui mừng, giọng nói cũng vô tình run rẩy theo: “Thật, thật sao?”
“Anh Đường, anh nói thật sao?” Hoa Tiểu Nam cũng không dám tin hỏi lại.
Cô ngồi trên xe lăn đã nhiều năm rồi, thậm chí đối với việc này cũng đã giữ thái độ chấp nhận, căn bản chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày đứng lên được.
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Tuy rằng với y thuật của cháu tạm thời không có biện pháp loại bỏ toàn bộ độc tố cho Tiểu Nam, nhưng hẳn là có thể giúp cô ấy đứng lên được.”
Chất độc này đã xâm nhập vào tủy xương của Hoa Tiểu Nam, tủy xương lại là cơ quan tạo máu, có thể nói hiện giờ chất độc đã phân bố khắp toàn thân Hoa Tiểu Nam. Cho dù đổi máu toàn thân của cô ta một lần cũng chẳng ăn thua gì.
Nhưng đôi chân thì khác, đôi chân của Hoa Tiểu Nam không thể đi lại được là bởi vì kinh mạch bị chất độc ngăn chặn, thanh trừ thì có thể khôi phục đi lại. Chỉ là lấy cường độ chân khí của Đường Tuấn muốn triệt để hoàn thành nhiệm vụ này cần chút thời gian, khoảng chừng một tuần.
“Chỉ một tuần mà thôi, không gấp.” Bà Độc cười ha hả nói.