Quá trình hồi phục rất dài, không phải ngày một ngày hai mà lành được, xác định chắc chắn Giang Túc có thể xuất viện, Thời Sênh liền đưa anh quay lại thành phố B.
Thời Sênh mua một căn hộ ở gần Cục Cảnh sát, thu xếp cho Giang Túc ở đó.
“Đây là giấy tờ anh cần dùng.” Thời Sênh đặt một xấp giấy tờ xuống trước mặt Giang Túc, “À… mà với tình trạng hiện giờ của anh chắc cũng không cần dùng đến nhiều như thế, dù sao sau này cũng cần dùng, cất đi trước đã.”
Giang Túc lật xem mấy tờ giấy tờ kia, các loại giấy tờ đều đủ cả, có thẻ căn cước, bằng tốt nghiệp, bằng lái xe……
“Cô ngụy tạo ra một người sao?”
“Ngụy tạo cái gì?” Thời Sênh lườm anh một cái, “Tôi chỉ ‘chỉnh sửa’ lại hồ sơ của anh thôi.”
Giang Túc: “…”
Thời Sênh bật máy tính lên, gõ lạch cạch trên bàn phím, sau đó đưa máy tính cho Giang Túc xem.
Đó là một trang web màu đen, ở vị trí góc trái có một dãy tên rất kỳ quái, đứng đầu bảng quả nhiên là tên anh.
“Ấn vào thử xem.” Thời Sênh xui Giang Túc.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Túc lại đưa tay ra, ấn vào tên mình.
Tên của anh đột nhiên biến thành một điểm sáng, hình thành một bông hoa lửa tuyệt đẹp, cháy sáng cả màn hình, hùng hổ thiêu hủy cả trang web.
Chỉ trong chớp mắt, cả trang web biến thành phế thải.
“Cô hack Cục An ninh Quốc gia…” Anh đã từng hack Cục An ninh Quốc gia, nhưng sau lần đó, anh cũng không làm lại nữa.
Thời Sênh gõ vào màn hình mấy cái, trang web khôi phục lại bình thường.
Thời Sênh chống cằm, “Không thể nói thế được, tôi chỉ cài thêm chức năng cho họ thôi mà.”
Giang Túc nhìn Thời Sênh.
“Ấn thử mấy cái khác đi.”
Giang Túc ấn thử mấy cái khác theo lời Thời Sênh, tất cả mọi chức năng đều bình thường, anh lại ấn vào tên mình, giống y như vừa rồi.
Giang Túc: “…”
Vốn dĩ khi ấn vào tên anh sẽ có thể xem được tài liệu của anh, cùng với một số tin tức theo dõi, nhưng bây giờ ấn vào tên anh, cả trang web đều sụp đổ…
“Tôi phải đến cục một chuyến, anh ngoan ngoãn ở nhà nhé, lát nữa sẽ có người đưa đồ qua cho anh. Chờ tôi về rồi động thủ, đừng làm bẩn tay mình, biết chưa?”
Giang Túc nhìn cô một cái.
Thời Sênh xoa xoa trán anh, cúi xuống hôn một cái, “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Thời Sênh lấy đồ chuẩn bị ra cửa, đi một nửa, cô lại quay về, ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Túc, lấy chiếc đồng hồ đeo tay kia ra đeo lên cho Giang Túc.
Giang Túc thử tháo đồng hồ xuống nhưng dùng cách nào cũng không tháo xuống được, “Cái gì đây?”
“Tín vật đính ước.”
Đồ không tháo xuống được thì gọi là tín vật đính ước à?
Giọng Giang Túc đột nhiên lạnh đi, “Cô cũng muốn giam cầm tôi?”
Nếu anh phản kháng quá dữ dội, thì bản cô nương cũng có thể làm việc đó đấy.
“Mẹ kiếp, bớt hoang tưởng đi, chìa khóa cửa ở đây, anh muốn ra ngoài thì cứ ra.” Thời Sênh đặt cộp chùm chìa khóa xuống trước mặt anh, ngay giây tiếp theo, trên mặt cô lại nở nụ cười âm u ghê rợn, “Dù anh có đi đến đâu, tôi cũng có thể tìm anh về, thế nên để bớt giày vò nhau, anh hãy ngoan ngoãn chờ ở đây đi. Anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh.”
Giang Túc ra sức chiến đấu với chiếc đồng hồ, “Cái gì cũng được à?”
“Cái gì cũng được.”
Giang Túc nheo mắt lại, “Mạng của cô thì sao?”
“Anh muốn không?”
Giang Túc nhìn thẳng vào Thời Sênh, “Cô có cho không?”
“Chi bằng anh thử xem.” Không biết Thời Sênh lôi đâu ra một con dao găm, ấn vào tay Giang Túc, mũi dao chĩa vào tim mình, “Anh dám không?”
Chỉ cần dùng sức thêm một chút, con dao găm sẽ đâm thẳng vào lồng ngực cô.
Trong đầu Giang Túc đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh cô chết, nhưng anh không xuống tay được.
Bàn tay châm lửa của Thời Sênh dần dùng sức, Giang Túc khẽ biến sắc, giật mạnh tay ra, “Đừng.”
Tay Giang Túc hơi run rẩy, từng luồng hơi lạnh cứ ập đến. Nơi trái tim lại nóng như lửa, dường như muốn bùng cháy lên, thiêu rụi chính anh.
Anh ôm đầu, giọng đau khổ, “Rốt cuộc em là ai?!”
Vì sao đột nhiên xuất hiện trong thế giới của anh?
Vì sao khiến cho cuộc sống của anh tràn ngập hình bóng của cô?!
Những hình ảnh xa lạ kia là gì, cô là ai…
“Anh đừng quan tâm em là ai, dù sao từ giờ trở đi, anh cũng chỉ có thể là của em.” Thời Sênh ngang ngược đỡ mặt anh lên, “Em sẽ không để cho anh có bất cứ đường lùi nào, chết cũng không được.”
“Em…” dựa vào cái gì chứ?!
Câu này của Giang Túc còn chưa nói ra, vì anh bị cưỡng hôn, lần này không dịu dàng như hai lần trước, gần như có thể gọi là thô bạo.
Chắc chắn cô gái này không thích anh!!!
Khả năng anh gặp phải tên biến thái cuồng chiếm hữu rồi!
Điều kỳ dị nhất là, anh hoàn toàn không phản cảm.
Khả năng là anh cũng điên rồi.
“Ưm…” Giang Túc khe khẽ rên lên một tiếng, Thời Sênh khựng lại, động tác nhẹ nhàng hơn.
Hai người quấn quít rất lâu.
Thời Sênh thả Giang Túc ra, chỉnh trang lại quần áo của anh bị mình làm cho xộc xệch, “Buổi tối anh muốn ăn gì?”
Mặt Giang Túc đỏ bừng, quay đầu đi, trái tim đập loạn cả lên, “Tùy em.”
“Tùy em à?” Đột nhiên Thời Sênh áp sát lại gần anh, “Em muốn ăn anh, hay là tối nay chúng ta…”
Giang Túc lập tức trừng mắt nhìn cô, “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Thời Sênh thoải mái cười: “Em còn muốn lên tận trời ấy chứ.”
Giang Túc: “…”
“Ha ha ha, trêu anh thôi.” Thời Sênh xoa xoa đầu anh như xoa đầu con thú cưng cực lớn, “Em đi đây.”
Giang Túc thở hổn hển nhìn Thời Sênh rời đi, anh tức đến mức quét hết cả đồ trên bàn xuống đất.
Phát tiết xong, anh đưa tay sờ lên cánh môi mình, sau đó lập tức bỏ tay ra, nhìn về phía chiếc laptop đơn độc trên bàn.
Cô ấy không mang laptop đi…
Mi mắt Giang Túc cụp xuống, một lúc sau mới lấy laptop qua, đầu ngón tay gõ nhanh như bay trên bàn phím.
“Anh Giang? Anh Giang, anh đang ở đâu?”
“Anh Giang, anh vẫn ổn chứ?!”
Giang Túc vốn định nói mình không ổn, nhưng nhớ đến khuôn mặt Thời Sênh, anh lại đổi lại, “Tôi rất ổn.”
Đúng là anh rất ổn mà, ổn khi cô gái đó không xuất hiện trước mặt mình.
“Anh Giang, anh đang ở đâu?”
Giang Túc hơi nhíu mày, đầu ngón tay cử động một chút trên bàn phím, gửi tọa độ định vị sang.
“Ơ… anh Giang, anh ở gần Cục Cảnh sát làm gì thế?” Hiển nhiên người bên kia rất kinh ngạc.
Nơi đó chỉ cách Cục Cảnh sát có một con phố thôi.
Anh Giang muốn thăng thiên luôn rồi à!
“Bị người ta bắt tới đây.”
“Cái gì?!” Bên kia vang lên đầy tạp âm, “Anh Giang, anh chờ chút, bọn em đến cứu anh ngay.”
“Không cần, tôi rất ổn, các cậu đi lo liệu giúp tôi mấy việc.”
Sau những tiếng tạp âm đó, bên kia yên tĩnh lại, “Anh Giang, anh nói đi.”
“Cậu tới đây tìm một người, nói là lấy đồ tôi để lại.” Giang Túc lại gửi một địa chỉ sang, “Kín miệng một chút, cậu biết rồi đấy.”
“Vâng, anh Giang.”
Sau khi xác nhận đối phương đã nhận được tin nhắn, Giang Túc xóa tin nhắn đi, “Đưa cho tôi trước tối mai, chú ý an toàn.”
“Anh Giang, làm thế nào để liên lạc với anh?”
Giang Túc im lặng một lúc, “Tới đây tìm tôi.”
Đối phương lại ngạc nhiên, “Cứ đến thẳng đó ạ?”
“Đến thẳng đây.”
“Vâng.” Đối phương đáp, trầm mặc một lúc, “Anh Giang, lúc trước anh không sao chứ?”
Giang Túc cười lạnh một tiếng, “Chưa chết.”
Anh ấn kết thúc cuộc gọi, xóa hết mọi dấu vết, sau đó trả lại laptop lên bàn.
“Kinh coong…”
Giang Túc nhìn ra cửa, vừa rồi cô ấy nói có người đưa đồ tới…
Giang Túc thoáng nghi hoặc, đẩy xe lăn đi ra mở cửa.