Giờ Quý Phong không do Lệ Thừa Vân giải quyết, Khúc Diệu hoàn toàn không có loại tình cảm cảm kích, thậm chí còn không có cái gọi là hảo cảm nữa.
Mỗi ngày Thời Sênh chỉ kiếm tiền, ngủ, ra ngoài xem Khúc Diệu tự ngắt đầu của cô ta.
Đây là một kiểu giải trí thú vị.
Bạn có thể tưởng tượng, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một nữ quỷ không đầu, tay cầm lấy đầu mình tự lẩm bà lẩm bẩm thì sẽ thế nào?
“Rầm rầm rầm!”
Thời Sênh kinh ngạc, di chuyển tầm nhìn ra khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía cửa phòng.
Bên ngoài vẫn là tiếng đập cửa rình rình, Thời Sênh khép máy tính lại, đứng dậy đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, bên ngoài đã có mấy người đàn ông mặc cảnh phục, không nói lời nào đã muốn bắt cô lại.
“Làm gì?” Thời Sênh lùi về bên giường, lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông kia.
“Quý Lưu Huỳnh? Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới một vụ án giết người, mời đi theo chúng tôi một chuyến để hỗ trợ điều tra.”
“Thối lắm.” Thời Sênh quát lớn một tiếng, “Lấy thẻ cảnh sát ra đây?”
Mẹ kiếp, mấy gã cảnh sát đều nhìn yếu như thể gió cũng có thể quật ngã, còn mấy tên này cao lớn, thô kệch, vẻ mặt hung ác, lấy ra nét nào giống cảnh sát chứ?
Đúng lúc bọn chúng lần tìm thẻ cảnh sát, Thời Sênh liền tung chân đá vào hông người gần mình nhất, chống giường nhảy qua, đạp đổ hai tên khác, ngoài cửa còn có một tên, nghe thấy tiếng động liền định đi vào hỗ trợ.
Nhưng không biết vấp phải cái gì mà vấp ngã thẳng vào trong phòng.
Cái đầu của Khúc Diệu thò qua cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó thì biểu tình hơi kỳ diệu, thật là lợi hại!
Thời Sênh túm kẻ ở ngoài cửa vào, giơ tay ra định đóng cửa lại.
Khúc Diệu giơ tay lên: “Tôi… Tôi có thể vào không?”
Thời Sênh dừng lại, hơi hơi nghiêng đầu.
Khúc Diệu vui vẻ, lập tức bay vào trong.
Thời Sênh lấy khăn trải giường trói chặt mấy tên kia lại: “Ai sai các người tới đây?”
“Quý Lưu Huỳnh, cô đang tấn công cảnh sát đấy, cô có biết tội mình vừa mắc phải không?” Gã đàn ông bị trói ở đằng trước mặt mày căng thẳng, “Hiện giờ cô thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ coi như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.”
Thời Sênh bẻ cổ áo hắn, vẻ mặt ghét bỏ, “Anh thấy có cảnh sát nào mặc cảnh phục trên dài dưới ngắn như anh không? Không có việc gì thì xem nhiều phim hình sự vào để bổ sung tri thức. Mẹ nó, quần áo không vừa người thế này, anh trộm ở đâu ra thế hả?”
Gã đàn ông cúi đầu nhìn cảnh phục mình đang mặc, sau đó quay đầu quát lên với người bên cạnh: “Ông đã nói mày là tìm cho ông bộ lớn nhất rồi, mày tìm cái gì về thế này? Hả?”
“Lão đại… Không có… cái này… đây là số lớn nhất rồi…” Người đàn ông bị quát giải thích một cách yếu ớt.
Lão đại kia cực kỳ tức giận, “Nhất định phải cho cái cửa hàng mà mày mua đồ này bình luận kém mới được!”
“Lão đại nói đúng, phải cho bình luận kém!” Những người khác phụ hoạ.
Khúc Diệu: “…” Bọn họ tới đây tấu hài à?
“Đừng có nói lung tung trước mặt tôi nữa!” Thời Sênh vung tay đập lên đầu lão đại kia, “Ai sai các người tới đây?”
Nhìn sức của Thời Sênh không lớn bao nhiêu, nhưng người bị đánh mới biết là đau tới mức nào!
Lão đại nhe răng trợn mắt một chút, khí thế cũng hạ xuống, “Nói thật cho cô biết vậy, chúng tôi chính là Mười Ba Hiệp Đạo nổi danh làm người ta sợ hãi trong chốn giang hồ.”
Thời Sênh cười nhạt một tiếng, “2B?”
Lão đại trừng mắt: “Mười Ba Hiệp Đạo!”
“Các người chỉ có bốn người, còn chín người nữa đâu? Bị anh ăn mất rồi à?”
Lão đại quay đầu nhìn đám tiểu đệ nhà mình, một hồi lâu mới phản ứng lại, lại bắt đầu quát lên: “Chúng ta chỉ có bốn người, vì sao chúng mày lại lấy là Mười Ba? Không biết đếm à?”
“Lão đại… Tên này… Không phải anh chọn sao?” Tiểu đệ khóc không ra nước mắt.
“Sao tao có thể chọn cái tên như này được, tụi bay còn muốn đổ tội cho tao à? Ha? Lá gan lớn lên rồi, muốn tạo phản đúng không?”
Ba tên tiểu đệ lập tức gật đầu thừa nhận, “Đúng, đúng là chúng tôi đặt tên, đều là lỗi của chúng tôi, lão đại anh minh thần võ sao có thể lấy cái tên này được.”
“Đều là lỗi của tụi em, lão đại đừng nóng giận nữa.”
“Lão đại, hiện tại không phải lúc chúng ta thảo luận tên đâu, chúng ta phải nhất trí đối ngoại.”
Khoé miệng Thời Sênh run rẩy, cảm ơn các người còn nhớ rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Vài người này lên nhầm sân khấu à? Mấy tên này nên đóng vai kẻ bắt cóc trong hài kịch mới đúng, sao lại vào nhầm phim trường thần quái rồi?
Bốn người đồng thời quỳ xuống, trăm miệng một lời, “Bà cô trẻ, chúng em sai rồi.”
“Chúng em chỉ muốn tiền tiêu, ngày ấy nhìn thấy chị đi ra từ cửa hàng đá quý nên vẫn luôn đi theo chị.”
Ngày đó Thời Sênh vừa từ cửa hàng đá quý đi ra liền lọt vào tầm mắt của mấy tên này luôn cắm chốt bên ngoài. Mấy tên này quen với một nhân viên trong cửa hàng, từ đó biết được trên người Thời Sênh có một khoản tiền lớn nên mới nổi lên lòng xấu xa.
Mấy tên này ngày thường cũng chỉ trộm cắp vặt, loại chuyện như hôm nay làm bọn họ phải mất thời gian lập kế hoạch rất lâu.
Ai biết vừa ra tay đã gặp hạn.
Thời Sênh gọi 110 theo thói quen.
Có khó khăn gì thì cứ tìm 110 thôi.
…
Chuyện này tới đây hẳn là xong rồi, nhưng đến lúc tới cục cảnh sát lại xảy ra chuyện.
Vài người này đều chết, nguyên nhân cực kỳ kỳ quái, không thở được mà chết.
Ngay khi bọn họ ở trong phòng thẩm vấn, tự nhiên không thở được mà chết.
Pháp y kiểm tra thì chỉ biết là không hít thở được, nhưng trong phòng thẩm vấn thông thoáng như thế, làm gì có chuyện không hít thở được mà chết chứ?
Cục cảnh sát xem xét camera, phát hiện có một khoảng thời gian không có cách nào xem được.
Mà đúng vào khoảng thời gian đó, bốn kẻ tình nghi kia đều chết.
Chuyện quỷ dị như thế xảy ra liền lập tức được báo lên trên. Bên trên lại phái tới hai điều tra viên của một tổ đặc thù.
Tất cả các hồ sơ đều được chuyển cho hai người đó, những người khác đều nghe theo bọn họ chỉ huy.
Thời Sênh là đương sự nên cũng bị gọi tới lấy lời khai. Dù sao ngoại trừ cảnh sát, cô là người cuối cùng tiếp xúc với bốn người này.
Nhưng Thời Sênh lười đi, cô không phải phạm nhân, vì sao phải tới đó chứ?
Cho nên người muốn điều tra chỉ có thể tự mình đi tới.
Người tới là một người đàn ông trung tuổi, tóc ngắn, quần áo sạch sẽ, nhìn cũng thấy là người dễ nói chuyện.
Thời Sênh cho ông ta vào phòng.
Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua bốn phía, sau đó mới đánh giá Thời Sênh từ trên xuống dưới mấy lần, “Cô Quý, xin chào, tôi là điều tra viên của tiểu tổ đặc thù, Lý Hạ.”
Thời Sênh ngồi lên ghế, “Có rắm thì đánh nhanh, ông đây rất nhiều việc bận.” Một phút đều là tiền, đám cảnh sát này không có việc gì lại cứ thích mời cô đến uống trà.
Ông đây không uống trà!
[…] Cô không gây ra chuyện gì, ai muốn mời cô uống trà?
Lý Hạ cũng không tức giận: “Cô Quý đừng nóng nảy, tôi chỉ hỏi cô mấy câu thôi, cô cứ trả lời chi tiết là được, sẽ không lấy mất của cô bao nhiêu thời gian.”
Thời Sênh hếch cằm đầy tự đắc.
Lý Hạ mở hồ sơ trong tay ra, lấy bút chuẩn bị ghi chép, “Cô Quý, gần đây cô có gặp hiện tượng kỳ quái nào không?”
Ông ta hỏi xong lại bổ sung thêm một câu: “Chính là những chuyện không thể dùng khoa học bình thường để giải thích.”
“Ma có tính không?”
Con ngươi Lý Hạ hơi biến đổi, nhìn chằm chằm vào Thời Sênh trong chốc lát, nghiêm túc hỏi: “Cô Quý, cô có thể thấy hồn ma?”
“Không thể.” Chỉ có thể nhìn thấy nữ chính, chắc là không tính.
“Vậy cô Quý đã gặp phải chuyện gì?” Giọng của Lý Hạ hơi thở phào.
Thời Sênh nghĩ nghĩ, có một con ma ngày nào cũng ở cửa nhà cô chơi ngắt đầu, cái này có tính là gặp chuyện không nhỉ?
“Cảm giác có cái gì đó muốn đi theo tôi, tựa như muốn tôi chết.”
“Đi theo cô? Cô Quý, cô có thể kể lại chi tiết không?”