“Nó đâu rồi?”
Nó sẽ không tự nhiên biến mất được.
Cách lý giải duy nhất mà hắn nghĩ được chính là cô.
Tối hôm qua…
Ngân Vi cố gắng áp chế những hình ảnh kiều diễm trong đầu, cố gắng để bản thân không nghĩ tới những chuyện không đứng đắn này nữa.
Thời Sênh chớp mắt, “Chàng đoán đi.”
Ngân Vi kéo cô ra khỏi chăn, “Nàng có làm sao không?”
Thời Sênh chui vào lòng hắn, “Vui vẻ, không sao.”
“Nó đâu rồi?” Ngân Vi chắc chắn Thời Sênh không xảy ra chuyện gì mới hỏi lại một lần nữa.
Thời Sênh bĩu môi, lấy từ trên người hắn xuống khối ngọc đen kia, “Đây, mang nó theo bên người là chàng có thể rời khỏi phủ Quốc sư rồi.”
Thời Sênh ôm lấy cánh tay Ngân Vi: “Hiện tại có thể cho ta đi chưa? Ta đưa chàng đi!”
Khối ngọc đen sáng bóng, hơi lành lạnh nhưng không làm người ta cảm thấy như bị đóng băng.
“Sao nàng bắt được nó?”
“Quan trọng sao?” Thời Sênh thô lỗ nhét ngọc vào trong người hắn, “Giờ chàng theo ta đi!”
“Ta…”
“Chàng không có quyền từ chối.” Thời Sênh nhảy xuống giường, “Ta nhịn chàng lâu lắm rồi, hôm nay chàng không đi cũng phải đi.”
Ngân Vi bất đắc dĩ, “Ta phải sắp xếp một chút đã.”
Hắn là Quốc sư, cũng có chuyện đứng đắn phải làm, không thể cả ngày ngồi ở phủ Quốc sư được.
Hắn đưa tay sờ sờ khối ngọc, trong đáy lòng vẫn không chắc chắn lắm mình có thể rời khỏi phủ Quốc sư một thời gian dài hay không, nhưng hắn tin tưởng cô.
Cô sẽ không hại hắn.
Thời Sênh bĩu môi để Ngân Vi đi sắp xếp công việc. Hắn không mang theo đội Thần Vệ, đội Thần Vệ cực kỳ lo lắng, nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm chứ?
Nhưng Ngân Vi rất cố chấp nên họ cũng không có cách nào.
Thời Sênh cũng phải quay về nhà nói với Phượng gia chủ một tiếng. May mắn là lúc Ngân Vi đưa cô đi đã truyền tin báo về Phượng gia. Nếu không sợ là bây giờ Phượng gia đã xới tung thành lên để tìm cô rồi.
Khi Thời Sênh trở về, đúng lúc gặp vài người dẫn Phượng Vũ từ phòng Phượng gia chủ ra ngoài.
Phượng Vũ vừa thấy Thời Sênh liền kích động, “Tiện nhân! Ngươi là đồ tiện nhân, chính ngươi hãm hại Thất tiểu thư, là ngươi…”
Khí thế quanh người Ngân Vi đột nhiên biến đổi, không khí xung quanh như dừng lại.
Sắc mặt Phượng Vũ đỏ bừng trong nháy mắt, như là đang lâm vào tình trạng cực kỳ khó thở vậy.
“Quốc sư đại nhân ra tay lưu tình.” Phượng gia chủ tiến lên.
Ngân Vi không muốn nương tay, Thời Sênh kéo hắn một chút nên Phượng Vũ mới có thời gian thở dốc một hồi. Vừa rồi hắn còn có sức kêu gào, giờ cả người đã xụi lơ, chỉ có thể nhờ người khác kéo mới đứng vững.
“Dẫn đi.” Phượng gia chủ nhanh chóng ra lệnh.
Lời đồn Thời Sênh có thần khí là Phượng Vũ truyền ra. Hắn nghe được từ những người mà Thời Sênh cứu lúc đó nói, sau đó vì không hài lòng với chuyện Phượng Khuynh Khuynh nên đã truyền tin này ra.
Thời Sênh tới chào tạm biệt Phượng gia chủ, rất nhanh liền nói xong. Tuy Phượng gia chủ lo lắng Thời Sênh nhưng ông cũng không ngăn được, càng đừng nói là còn có vị Quốc sư kia ở bên cạnh.
Thời Sênh để lại thiết kiếm, hiện tại Cẩm Tú lâu vẫn rất đông đúc, vô số người trên đại lục đều kéo tới vây xem.
…
Ma Diễm Lĩnh.
Thời gian huyền thú chạy ra ngoài cũng đã cách khá lâu rồi nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết của trận di chuyển đó.
Ngân Vi nghĩ rằng Thời Sênh tới đây vì mình, nhưng đến rồi hắn mới cảm thấy khác xa những gì mình đoán.
Cô tới tìm huyền thú.
Ném tiểu cầu nổ mấy con huyền thú thủ lĩnh một lần, thu phục rồi mới nói chuyện, cuối cùng nhất trí đạt thành một điều kiện.
Chúng sẽ dẫn dắt đại quân huyền thú đánh chiếm đại lục giúp cô, cô sẽ giúp chúng thiết lập trận pháp tại Ma Diễm Lĩnh để con người không vào được.
Huyền thú căm ghét con người, nhưng con người lại muốn giết chết chúng.
Thời Sênh đưa ra điều kiện này sao chúng không động tâm cơ chứ? Nếu con người không thể đi vào Ma Diễm Lĩnh, chúng cũng sẽ không sợ bị con người đuổi giết nữa.
Nhưng chúng cũng lo lắng không biết Thời Sênh có thể hoàn thành được không?
Thời Sênh rất rộng rãi thiết lập trận pháp giúp chúng trước. Ma Diễm Lĩnh quá lớn cho nên cần huyền thú giúp đỡ. Thời Sênh nói cho chúng cách bố trí tinh thạch, nhưng cô phải tự mình đi khắc trận pháp.
Huyền thú nếu biết vẽ trận pháp thì đã không cần cô phải tới đây.
Thời Sênh và Ngân Vi mất thời gian nửa năm mới có thể tạo được kết giới quanh toàn bộ Ma Diễm Lĩnh.
“Chuyện ta hứa ta đã làm được, chờ sau khi giao dịch hoàn thành, ta mới có thể làm giúp các ngươi tầng trận pháp tiếp theo.” Thời Sênh nhìn mấy đầu huyền thú hóa thành hình người.
Một gã đàn ông có tai như con báo nói, “Ngắn nhất ba tháng, lâu nhất nửa năm.”
Huyền thú ở Ma Diễm Lĩnh nhiều tới mức nào chứ?
Số lần trước xông ra ngoài còn chưa tới 1/10.
Chúng co đầu rụt cổ trong Ma Diễm Lĩnh, bị con người ức hiếp vây giết, nguyên nhân lớn nhất vẫn là bất hòa về chủng tộc, không muốn cúi đầu trước chủng tộc khác, khiến cho chúng suốt đời phải sống trong điều kiện hà khắc.
Nhưng lần này, điều kiện mà Thời Sênh đưa ra cộng thêm với việc cô đã sử dụng bạo lực để dạy dỗ chúng làm cho mấy tên đầu lĩnh kia ngoan ngoãn cúi đầu. Dám huyền thú khác dù có không muốn cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
Chúng cần thời gian dài như thế là vì bản đồ của toàn bộ đại lục này rất lớn.
“Yên lặng chờ tin vui.”
Thời Sênh liền mang Ngân Vi rời khỏi Ma Diễm Lĩnh.
Sau khi cô rời đi, mấy huyền thú thủ lĩnh đều thở phào một hơi, “Tiểu cô nương này rất lợi hại, lỡ sau này nàng đổi ý thì phải làm sao?”
“Sẽ không, nếu nàng ta muốn thống lĩnh Ma Diễm Lĩnh thì lúc trước đã dùng biện pháp mạnh ép chúng ta ký kết khế ước là được rồi.” Nếu đã ký kết khế ước với chúng thì chẳng khác nào có thể hiệu lệnh toàn bộ huyền thú ở đây.
“Nói có lý…”
“Tự về chuẩn bị đi, năm ngày sau đồng thời lên đường.”
“Ha ha ha, lần này phải phát tiết một trận mới được. Ai bảo trước kia toàn là con người đuổi giết chúng ta! Lần hành động này nên gọi là Cuộc chiến báo thù đi.”
…
Sau khi trở về thế giới loài người, Thời Sênh có cảm tưởng như đã qua mấy đời.
Ở Ma Diễm Lĩnh một thời gian dài nên giờ ra ngoài có chút không quen. Cô phải nhích lại gần Ngân Vi một chút. Ngân Vi kéo cô sát vào, không để người xung quanh chạm đến cô.
“Cuối cùng hôm nay cũng được ngủ trên giường rồi.” Thời Sênh cảm thán một câu. Ở Ma Diễm Lĩnh, cô phải ngủ ở trong hang núi, mà đôi khi hang cũng chẳng có mà ngủ.
“Ừ, có thể ngủ rồi.” Ngân Vi gật đầu đồng tình.
Thời Sênh nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, “Sao ta thấy gần đây chàng càng ngày càng thiếu đứng đắn.”
Ngân Vi cụp mắt xuống để Thời Sênh có thể nhìn rõ sự sủng nịnh trong mắt hắn, “Chỉ thiếu đứng đắn với nàng thôi.”
Thời Sênh: “…” Lại thả thính ông, buổi tối lên giường chiến đấu!
…
Đại quân huyền thú đồng thời tấn công cả ba đại đế quốc, lấy Ma Diễm Lĩnh làm điểm khởi đầu, tản ra khắp bản đồ đại lục.
Toàn bộ đại lục lâm vào hỗn loạn.
Không ai hiểu nổi tại sao huyền thú lại nổi điên lên tấn công, chiếm lĩnh thành trì, chúng chỉ chiếm lĩnh, không hề giết người bừa bãi.
Đương nhiên, nếu phản kháng quá khích thì chắc chắn sẽ bị xử trí.
Tốc độ của Thời Sênh và Ngân Vi nhanh hơn đám huyền thú, bình thường bọn họ vừa vượt qua nơi nào thì đại quân huyền thú ở mặt sau liền kéo tới.
Cho nên khi tới chủ thành của đế quốc Thương Lam, nhìn như thể Thời Sênh và Ngân Vi cùng mang đại quân huyền thú đánh về.
Mọi người thủ thành đều ngơ ngác.
Đại quân huyền thú còn có người chỉ huy?
Điều này chưa từng nghe nói qua, mà đội ngũ huyền thú này trước đó ngoài đám huyền thú thủ lĩnh hóa hình chỉ huy ra thì chưa từng xuất hiện con người.
Quỷ dị nhất là bọn họ không hề nhìn nhầm, người đàn ông kia không phải Quốc sư của họ sao?
Chết mất, Quốc sư tạo phản rồi!