“Giáo chủ, người bị thương rất nghiêm trọng, không thể ở đây mà cố chống đỡ thêm được nữa.” Đệ tử ma giáo lo lắng nhìn Tư Không Phong ở bên trên.
“Dựa theo kế hoạch mà tiến hành.” Sự yếu đuối trên mặt Tư Không Phong biến mất, lúc này đây chỉ còn lại ý lạnh thâm trầm.
Đám đệ tử ma giáo nhìn nhau, nhưng trước uy quyền của Tư Không Phong, không ai dám nói thêm gì nữa.
Buổi tối, đệ tử ma giáo từng người chỉnh trang chờ xuất phát, Tư Không Phong không nghe ai khuyên bảo, kiên quyết đi về phía trước với bọn họ.
Khoảng cách giữa ma giáo và võ lâm chính phái không xa lắm. Người ma giáo âm thầm tiến đến gần võ lâm chính phái, từ bên trên có thể nhìn thấy được đống lửa phía dưới, và một vài người đang đi lại gác đêm.
“Giáo chủ, sức gió không đủ lớn, phải đợi thêm lát nữa.”
Tư Không Phong nhìn xuống dưới một lát rồi thu lại ánh mắt, “Ừ.”
Cái người vừa nói vẫy vẫy tay, ra hiệu cho những người khác đi chuẩn bị trước.
Họ ở bên trên đợi một lúc, sức gió mới bắt đầu thổi lớn, gió thổi đến mức y phục của mọi người bắt đầu bay phần phật. Tư Không Phong giơ tay, “Bắt đầu.”
…
Khi người của võ lâm chính phái phát hiện có điều bất thường thì đã muộn. Người của ma giáo đã bao vây họ lại, mà tất cả bọn họ còn bị trúng độc, toàn thân vô lực, chỉ có thể để mặc cho đám người ma giáo trói lại.
“Giáo chủ, không phát hiện Lâu Nguyệt và Kỳ Ám.”
Tư Không Phong nhíu mày lại, “Giết chúng.”
“Vâng.”
“Bỉ ổi, phi!”
“Ma đầu, ngươi hạ độc thì được coi là có bản lĩnh gì chứ. Lũ ma giáo các ngươi đều là lũ hèn hạ bỉ ổi như thế, cho dù giết được chúng ta thì ngươi cho rằng ngươi có thể thống nhất võ lâm sao?”
Người của võ lâm chính phái không cử động được, nhưng cái miệng thì vẫn có thể nói.
Nhưng đám người này ngoài việc chửi mắng mấy câu thì cũng không làm được gì.
“Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn già mồm, còn không bằng để lại vài câu di ngôn.” Đệ tử ma giáo cầm kiếm đi tới.
Sắc mặt đám người võ lâm chính phái bắt đầu trở nên khó coi. Hôm nay là do họ không cảnh giác nên mới bị trúng kế, nhưng cho dù họ có chết thì trong võ lâm vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người đứng lên để chống lại lũ tà ma ngoại đạo này.
“Đợt đã, ta biết Lâu Nguyệt đang ở đâu, ngươi đừng giết ta.” Một người trẻ tuổi hét lớn, âm thanh đó dường như là đã hoảng sợ đến cực độ.
Tư Không Phong nhìn về phía người đó, “Cô ta đang ở đâu?”
“Ta… ta chỉ nói cho một mình người biết… ngươi đến đây.” Người đó ấp úng nói.
Tư Không Phong nhíu mày lại, đi mấy bước về phía tên đó, “Nói.”
Ánh mắt người đó di chuyển một vòng dưới mặt đất, khó khăn giơ tay ra, chỉ vào Tư Không Phong, “Ở… ở đằng sau ngươi.”
Tư Không Phong giật mình, chợt quay đầu lại. Thời Sênh đã đứng cách đó mấy mét, bóng đêm che đi khuôn mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy lá bùa màu vàng trong tay cô mà thôi.
Vào lúc hắn xoay người thì lá bùa đó tự bốc cháy, lấy hắn làm trung tâm, trong vòng khoảng cách nửa mét bỗng nhiên phát ra một luồng sáng mạnh. Thấy nguy hiểm ập đến, Tư Không Phong theo bản năng nhảy ra bên ngoài.
Nhưng tốc độ ánh sáng nhanh hơn hắn. Hắn trực tiếp đụng vào bức tường ánh sáng, âm thanh xẹt xẹt vang lên bên tai hắn, nơi chóp mũi bay lên một mùi khét đáng sợ.
Tư Không Phong bị nhốt trong vòng sáng có đường kính một mét, lá bùa dưới chân hắn dần hiện rõ ra.
Đám đệ tử ma giáo xung quanh dường như đều bị những vòng sáng đó bao lấy, những kẻ thoát được thì cũng nhanh chóng bị một kiếm đánh ngất.
Thời Sênh chầm chậm bước ra từ trong bóng tối, dung mạo dần rõ nét hơn.
Trên mặt cô mang theo nụ cười nhàn nhạt. Ánh sáng lúc sáng lúc tối đi kèm với khuôn mặt đó của cô, thì có chút khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại, giống như bị thứ quái vật gì đó nhìn chằm chằm.
“Tư Không Phong.” Thời Sênh vững vàng đứng trước mặt Tư Không Phong, “Ông đây không tin lần này ngươi còn có thể chạy được.”
Tư Không Phong khi phát hiện mình không thể thoát khỏi vòng sáng ấy thì đã từ bỏ, lúc này phải cố duy trì dáng vẻ bình tĩnh của nam chính.
Gương mặt Tư Không Phong trấn tĩnh, “Ta có thể chạy thoát khỏi tay ngươi một lần, thì chắc chắn sẽ có thể có lần thứ hai.”
“Vậy sao?” Vậy thì phải xem xem tác giả đại nhân lợi hại hay ông đây lợi hại.
Thời Sênh mò ra một lá bùa, dán lên trên vòng sáng, sau khi đi một vòng thì cô đứng về chỗ cũ, ngón tay nhanh chóng làm thủ quyết niệm thần chú.
Xung quanh bỗng nổi gió lớn, có một luồng sức mạnh kỳ quái đang cuốn tới phía bên này. Luồng sức mạnh đó nhanh chóng hòa vào bên trong vòng sáng. Lá bùa từ trong vòng sáng đó nổi lên rồi xoay quanh, dòng chữ màu vàng từ trong lá bùa bay xuyên ra ngoài, bao chặt lấy vòng sáng.
Tư Không Phong chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng bắt đầu bồn chồn không chắc chắn, trong đầu không ngừng hiện lên suy nghĩ phải tự cứu mình như thế nào.
“Đùng đoàng đoàng ---”
Không biết tại sao trên trời lại hội tụ sấm chớp, tiếng sấm đột ngột vang vọng khắp đất trời.
Ánh mắt Thời Sênh quét qua bầu trời, khóe miệng hơi cong lên, thật đáng tiếc, cô đã hoàn thành rồi.
Cuối cùng Thời Sênh lấy ra một lá bùa trống không, cắt đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ lên trên đó mấy nét vẽ nguệch ngoạc, rồi dán nó lên vòng sáng, lôi thiết kiếm ra rồi lùi dần về sau.
“Đùng đoàng ---”
Luồng sấm sét to như cánh tay từ trên không đánh xuống, rơi đúng vào chỗ Thời Sênh vừa đứng.
Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm vỗ ngực, suýt nữa thì chết, làm bản tiểu thư sợ chết khiếp.
…
Mộ Bạch ngồi trên đỉnh núi, nhìn về đám mây chớp giật phía xa, cùng với quầng sáng lúc sáng lúc tối.
Rất lâu sau, Mộ Bạch nghiến răng nghiến lợi rít lên, “Cho nên, đây là một câu hỏi không có lời giải, tại sao ta lại phải chịu tội này?”
Nam chính có vầng hào quang nhân vật chính, còn có cả hắn giúp đỡ nữa nhưng vẫn không thể thắng được cô ta!
Tức quá đi!
Lồng ngực Mộ Bạch bỗng phập phồng, trong lòng hắn đang không ngừng tự tẩy não chính mình, mình là một quý ông, không được tức giận, phải duy trì phong thái của một quý ông, bình tình!
Bình tĩnh…
Không thể nào bình tĩnh nổi!
Chỉ cần nghĩ đến mục tiêu giết chết Thời Sênh của mình đang ở xa tít tận đâu, Mộ Bạch bỗng nhiên muốn tự sát để bình tĩnh lại.
Mộ Bạch: “…” Tại sao hắn lại có suy nghĩ đáng sợ đó chứ?
Quý ông đây còn lâu mới chết.
Hắn nhất định phải sống!
Sống đến tận đại kết cục!
Giết chết Thời Sênh!
…
Thời Sênh không trốn khỏi đám sấm chớp đó. Cô bị đánh đến có chút nhếch nhác, nhưng có lẽ là do vô số lần bị sét đánh, nên bây giờ cô khá nhờn với nó. Sau khi bị đánh ra ngoài ngoại trừ cảm giác cơ thể giống như không còn là của mình nữa ra thì ý thức vẫn còn rất rõ ràng.
Thời Sênh tự đút cho mình mấy viên đan dược, điều chỉnh lại hơi thở rồi mới giẫm lên kiếm trở về trấn nhỏ trong thôn.
Cô trèo qua cửa sổ, vừa vào trong đã rơi vào trong một vòng tay, “Nàng đi đâu?”
Thời Sênh: “…” Sao hắn lại tỉnh rồi!
Mẹ nó chứ chắc chắn là thuốc hết hạn rồi, lần sau đổi loại khác.
Thời Sênh cười gượng hai tiếng, “Ra ngoài hít thở không khí.”
Kỳ Ám miết cằm dưới Thời Sênh, để cô nhìn vào mắt hắn, “Tiểu Nguyệt, nàng nói dối.”
“…” Đã biết là ta nói dối rồi sao ngươi còn hỏi làm cái gì, “Được rồi, ta đi phế Tư Không Phong.”
Kỳ Ám trầm mặc một lát, bỗng nhiên bắt đầu cởi bỏ y phục của cô.
“Làm gì vậy, ai ai, chàng đừng cởi… không phải cởi như vậy. Mẹ nó, quần áo vừa mới mua chàng đừng có làm rách đó… Không không, chúng ta ở bên cửa sổ không tốt lắm đâu? Tại sao chàng không nói gì…”
Kỳ Ám cởi bỏ hết y phục của cô, thắp đèn lên, cẩn thận kiểm tra một lượt khắp người cô, lông mi nhíu chặt lại, tựa như có điều gì đó nghĩ không thông được.
Ngón tay hắn sờ lướt qua sống lưng Thời Sênh, Thời Sênh có chút không nhịn được, “Chàng sờ đủ chưa hả?”
Kỳ Ám nhìn cô một cái, ôm cô lên giường.
Tối hôm đó, Thời Sênh đã biết thế nào là không có điên cuồng nhất, chỉ có điên cuồng hơn.
Nhóm dịch: Mèo Xinh