Thế nên mọi người đều cảm thấy đây là do người chết không cam lòng nên muốn cho người khác biết thi thể của cô ấy ở trong đó.
Tóm lại, đủ các loại suy đoán, cái gì cũng có.
Chuyện này cũng trở thành sự kiện nóng hổi nhất hiện tại.
Thời Sênh lại đi tới khu biệt thự hôm qua liền vừa hay gặp được chủ nhân biệt thự ra ngoài.
“Chào chú.” Thời Sênh ngăn người đó lại.
Đối phương là một người đàn ông trung niên, vừa nhìn đã biết là người lăn lộn trên thương trường. Ông ta nghi hoặc quan sát Thời Sênh, “Cô gái, cô có việc gì sao?”
“Cháu muốn hỏi thăm một chút, chủ trước của ngôi nhà này đã chuyển đi đâu rồi ạ?”
“Không rõ.” Người đàn ông lắc đầu, “Nhà này chú mua lại trong tay bên môi giới nên không rõ chủ nhà là ai.”
Thời Sênh nhíu mày, lễ phép nói lời cảm ơn.
Thời Sênh hỏi người đàn ông đó tên của người môi giới rồi xâm nhập cơ sở dữ liệu tra xét một chút. Ngôi nhà này đã bán được nửa năm, bên trên có phương thức liên hệ nhưng giờ lại không gọi được nữa.
Thời Sênh thở dài, xem ra giờ chỉ có thể tới công ty.
Di động của nguyên chủ đã mất từ lâu rồi, hơn nữa trước giờ nguyên chủ gọi điện thoại cũng chẳng bao giờ lưu số nên giờ cô chẳng biết gì hết.
Hố ông à?
Thời Sênh lãng phí cả một buổi sáng mới tìm được một nơi ăn trưa.
Đây là khu vực gần trường học cũ của nguyên chủ. Thời Sênh đi bộ qua đó, có nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc nhưng đối phương lại tỏ ra không quen biết cô.
Thời Sênh càng đi càng cảm thấy không thích hợp, dù Kỷ Đồng mất tích tận một năm thì những người này cũng không thể coi cô như là không khí thế được?
Mẹ kiếp, cô còn chưa chết cơ mà!
“Kỷ Đồng, cậu về bao giờ thế, không phải nói muốn đi mấy ngày sao?” Bả vai Thời Sênh bị người vỗ mấy cái, một âm thanh rất quen thuộc trong trí nhớ của nguyên chủ vang lên sau lưng cô.
Cô thong thả quay đầu, nữ sinh vừa vỗ vai cô lập tức tỏ ra xấu hổ, “A, thực xin lỗi, mình nhận nhầm người, tại dáng bạn và dáng người quen của mình giống nhau quá.”
Thời Sênh: “…” WTF?
Thời Sênh tìm được tên người này trong trí nhớ, “Nhan Ca?”
“Bạn biết mình sao?” Nữ sinh kinh ngạc rồi lại nói như tự kỷ, “Không ngờ mình lại nổi tiếng như thế, bạn là ai thế?”
Đáy lòng Thời Sênh trầm xuống, cô ta thật sự không biết cô.
Thời Sênh tùy tiện đáp: “Mình tới tìm người quen, vừa rồi đi ngang qua nên có thấy ảnh bạn trên diễn đàn của trường.”
Nhan Ca không nghi ngờ vì ảnh của cô quả thực là có trên diễn đàn của trường, “Vậy bạn tìm ai thế? Mình giúp bạn. Trường của bọn mình lớn lắm, muốn tìm người cũng không dễ đâu, bạn có số điện thoại không?”
Thời Sênh mỉm cười, “Mình tìm Kỷ Đồng.”
Cô muốn xem kẻ giả mạo nguyên chủ kia là kẻ như thế nào.
Nhan Ca hơi kinh ngạc, “Kỷ Đồng hả, cậu ấy xin nghỉ nói muốn về nông thôn thăm bạn, vài ngày nữa mới quay về.” Nhan Ca gãi đầu, “Vừa rồi mình thấy dáng bạn rất giống với dáng của Kỷ Đồng nên mới nhận nhầm đó.”
“Ngoại trừ dáng người giống ra thì còn nơi nào giống không?” Thời Sênh hơi nhướng mày.
Nhan Ca quan sát một chút rồi lắc đầu: “Không, chỉ giống dáng người thôi.”
“A, vậy để mình gọi điện thoại cho cậu ấy.” Nhan Ca lấy điện thoại ra bấm gọi nhưng sau đó lại nhíu mày, “Không có tín hiệu, có lẽ tín hiệu ở mấy vùng nông thôn không tốt lắm. Nếu không bạn lưu số lại đi, chờ Kỷ Đồng về mình sẽ nói với cậu ấy?”
Thời Sênh vuốt cằm rồi đọc cho cô ta một dãy số.
“Mình sẽ nói với cậu ấy giúp bạn.” Nhan Ca vẫy tay với Thời Sênh, “Mình đi trước đây.”
Thời Sênh nhìn bóng dáng của Nhan Ca dần biến mất ở cuối con đường nhỏ thì xoa xoa cằm. Người này là bạn của nguyên chủ, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm, nếu không phải hai người giống nhau như đúc thì cô ấy sẽ không nhận nhầm.
Nhưng giờ cô ấy lại tỏ ra không hề quen biết cô…
Thời Sênh lấy từ trong không gian ra một cái gương, người trong gương quả thật là nguyên chủ.
Thời Sênh cũng nhanh chóng kiểm tra thân thể, xác định chẳng có thứ gì kỳ quái, chẳng lẽ ký ức của nguyên chủ có vấn đề? Nhưng cô nhớ rõ hết thảy, chắc chắn không tới mức lại quên cả dáng vẻ của mình.
Nếu ký ức của nguyên chủ có vấn đề, vậy thì cô cũng chẳng có cách nào…
Thời Sênh rời khỏi trường học, đứng nhìn người đi tới đi lui, càng ngày càng gặp nhiều gương mặt thân quen nhưng bọn họ lại nhìn cô như người xa lạ.
Nếu trường học đã thế này thì có tới Kỷ gia chắc chắn cũng sẽ gặp tình huống như thế mà thôi, Kỷ Đồng giả đã ở đó rồi.
Thời Sênh bắt đầu tự hỏi “tôi là ai, tôi tới từ đâu, tôi phải đi đâu” lặp đi lặp lại.
Thời Sênh lấy di động mình mới mua cách đây không lâu, mở diễn đàn của trường. Cô thử dùng thói quen đăng nhập tài khoản và mật mã của nguyên chủ, không ngờ vẫn đăng nhập được.
Chứng minh không phải ký ức của nguyên chủ có vấn đề…
Tài khoản này cũng có tên là Kỷ Đồng, bên trong có một ít ghi chép và ảnh chụp về những nơi cô đã đi qua, tỷ lệ xem còn rất lớn.
Cuối cùng, thời gian đổi mới là một năm trước… cũng chính là mấy ngày trước khi cô mất tích.
Thời Sênh xem hòm thư, từ sau khi cô mất tích, có không ít người gửi tin nhắn cho cô, hy vọng cô không xảy ra chuyện gì, nhắn liên tục đến nửa năm trước thì lại thấy tin nhắn chúc phúc vì cô đã may mắn quay về.
Sự tình bắt đầu từ nửa năm trước.
Nửa năm trước…
Thời Sênh lục trong ký ức của nguyên chủ, nửa năm trước nguyên chủ vẫn ở trong thôn. Có một khoảng thời gian nguyên chủ vẫn luôn trong tình trạng mơ mơ màng màng, thôn dân nói cô bị cảm…
Đại khái mất ba ngày mới đỡ hơn.
Thời Sênh suy đoán theo thời gian Kỷ Đồng giả quay về thì có thể lúc đó không phải nguyên chủ bị cảm mạo mà là bị người ta sử dụng thuật gì đó lên người.
Con ngươi Thời Sênh hơi đảo, cô tìm được một người chuyên ký họa chân dung ở bên đường rồi bảo cô ấy vẽ cho mình một bức.
Sau khi bức vẽ hoàn thành, Thời Sênh lại nhìn thấy một gương mặt cực kỳ xa lạ… nhưng cũng cực kỳ quen thuộc.
Thời Sênh thử liên tiếp mấy lần với những họa sĩ khác, đến lúc vẽ xong cũng chỉ nhìn thấy gương mặt hoàn toàn không phải của mình.
Khuôn mặt này không phải là cô.
Ít nhất, gương mặt mà người bên ngoài nhìn thấy không phải là cô.
Có lẽ bởi vì cô là bản thể nên mới có thể nhìn thấy gương mặt của mình.
Thời Sênh lấy di động chụp một bức rồi bảo đối phương vẽ lại, vẽ ra vẫn là khuôn mặt kia. Vậy nên, ngoại trừ cô, dù là hình thức nào, gương, ảnh chụp… thì người khác nhìn vào cũng sẽ thấy một gương mặt khác.
Thời Sênh cúi đầu nhìn bức phác họa trong tay, môi nhếch lên.
Ngọc Quan Âm!
Khó trách lại ở trên người cô ta.
Khuôn mặt trên bức vẽ chính là khuôn mặt của nữ sinh mà cô đã gặp ở nhà ga, rất xinh đẹp nhưng vẫn kém nguyên chủ mấy phần.
Cô gái kia nguyên chủ chưa từng gặp, dù ở thôn làng trong núi hay ở bên ngoài đều chưa hề gặp lần nào, vậy thì cô ta ở đâu chui ra?
Một người sống sờ sờ như thế, không thể nào đột nhiên xuất hiện được.
Thời Sênh cầm bức vẽ rồi mạnh mẽ xâp nhập kho hồ sơ công dân của quốc gia, sau khi biên soạn một mã rà quét liền bắt đầu tiến hành phân biệt với gương mặt trên bức vẽ.
Nhưng lại không nhận được bất kỳ kết quả nào.
Người này dường như không tồn tại.
Thú vị.
Màn diễn này còn chưa bắt đầu đã xuất sắc như vậy rồi.