Thanh âm trầm thấp của Phong Cẩm chậm rãi truyền ra trong bóng tối.
“Ở bên trong này còn gặp phải sự công kích của Thầy Trừ Ma khác, bị cướp đi huy hiệu, thì không thể tiếp tục tham gia cuộc thi lần này nữa.”
“Vậy nếu cướp đoạt tất cả huy hiệu của mọi người thì sao?” Thời Sênh đột nhiên lên tiêng.
Phong Cẩm ngây ra một lúc, sau đó mới trả lời, “Sẽ được trao danh hiệu Tông Sư”
“Danh hiệu Tông sư rất tuyệt vời sao?” “Coi là vậy đi.”
Người quan sát học tập đều ở bên ngoài, người thật sự vào trong đều là người dày dặn kinh nghiệm. Có thể cướp đoạt huy hiệu của tất cả mọi người ở đây, đủ để chứng minh thực lực, cho nên sẽ được trao danh hiệu Tông sư, vinh dự tối cao trong Thầy Trừ Ma.
Người có danh hiệu tông sư, bất luận đi tới đâu cũng sẽ được người ta tôn kính.
“Được, vậy chúng ta cướp sạch của họ.” Thời Sênh vừa xắn ống tay áo liền nhảy vào cuộc.
Phong Cẩm đắn đo một chút, ngăn cản cô ấy chi bằng giúp cô ấy thì dễ hơn.
Cướp đồ đối với cô ấy mà nói dường như quá đơn giản rồi.
Hơn nữa là một BOSS phản diện, khẳng định là phải đánh lén.
Người ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cướp huy hiệu, thậm chí bị ai cướp đi cũng không biết.
Người đợi bên ngoài thấy hết người này tới người kia đi ra, ào ào vây tới.
“Chuyện gì vậy? Sao các ngươi lại ra hết rồi?” Trước đây dù có người bị cướp huy hiệu nhưng cũng không phải một lúc liền ra nhiều người như vậy.
“Đừng nhắc nữa.” Một người đàn ông lùn đen sì Sì nhô một bãi nước bọt, “Cũng không biết tên thất đức nào giở thủ đoạn.”
“Đúng thế, lát nữa những người này ra ngoài, ta phải xem xem là ai thất đức như vậy? Cứ coi như hắn cướp được huy hiệu của tất cả mọi người, ta cũng sẽ không công nhận hắn, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, ta nhổ vào!”
Người bên ngoài đều nhìn nhau, trong lòng không ngừng hồi hộp, lẽ nào năm nay sẽ có Tông sư?
An Tố không biết vì sao luôn cảm thấy việc này không thoát khỏi quan hệ với chị ma nữ nhà mình.
Trong ngôi nhà cổ, sau khi Thời Sênh lại lần nữa hack huy hiệu của một người, quay về bên cạnh Phong Cẩm.
“Còn thiếu bao nhiêu cái?”
“Ba” Phong Cẩm dừng một chút, “Ba người này có lẽ là Quách Thành của Bạch Vân Quan, Tống Giang của Trường Xuân Quan, và Ngụy Lập.”
Quách Thành chính là sư phụ của Tiểu Bạch.
“Chính là đạo quan của Thiên Đô Sơn đó?” Thời Sênh nháy mắt, hơ hơ khinh thường, “Dạy ra một đám ngu ngốc, có thể có bản lĩnh lớn thế nào?”
“Họ là người có bản lĩnh thật sự.” Phong Cẩm nhắc nhở Thời Sênh, “Em đừng xem thường họ.”
“Ô"Thời Sênh không để ý đáp lại một tiếng.
Phong Cẩm thấy bộ dạng không chút để tâm của cô, chỉ đành đề cao cảnh giác trong lòng.
Gặp phải Ngụy Lập, là ở trong sân bên cạnh ngôi nhà cổ, hai bên vừa hay đụng độ nhau.
Ngụy Lập đã từ chỗ mọi người biết có người đang cướp huy hiệu, hơn nữa còn cướp được không ít, lúc này gặp phải người, phản ứng đầu tiên của hắn chính là công kích.
Nhưng Thời Sênh chỉ là móc đạn khói vứt ra, Ngụy Lập xông tới quá nhanh, chân đã đặt Vào khu khói mùi, không thu lại được.
Bình... Tiếng vật nặng rơi trên đất.
Ngươi có nhiều bản lĩnh hơn thì đã sao, không dùng ra được, nhiều nữa cũng chỉ là nói khoác.
Phong Cẩm: “...” Thủ pháp càng ngày càng
thô bạo.
Trước đây cô còn dùng thanh thiết kiếm đó, giờ đến thiết kiếm cũng không cần.
“Thứ này lấy ở đâu ra?” Trên người ma còn có loại vật này? Hắn cảm thấy kiến thức mình học trước đây đều là uống phí cả.
Thời Sênh lập tức đi tới, “Hôn em một cái, em nói cho anh.”
Phong Cẩm: “...” Có thể từ từ nói chuyện không?
Cuối cùng hắn vẫn là cúi người hôn một cái, má hơi hơi nóng lên, may mà lúc này người đang ở trong tối, Thời Sênh không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
"Em có một không gian, biết trữ vật không gian chứ, chính là loại có thể đựng rât nhiêu đồ trong tiểu thuyết.”
Khóe miệng Phong Cẩm giật giật, bệnh tự tin thái quá lại tái phát rồi?
Thời Sênh dừng một lát, ngữ khí u ám, “Ủm, anh có Vì đố kị với em, muôn cướp không gian của em, sau đó giết em không?”
Phong Cẩm khóc cười không được, “Vậy em phải nói cho tôi trữ vật không gian của em là gì trước, không thì làm sao mà tôi cướp được?”
Không gian dù hắn không có nhưng cũng từng thấy trong ghi chép của gia tộc, không gian thông thường đều có trữ vật, mà có vài trữ vật sau khi nhận chủ sẽ cùng chủ nhân hòa vào làm một thể, chủ nhân tử vong không gian cũng liền biến mất, không thể cướp được.
Không gian nghe thì hấp dẫn, nhưng lúc này, đối với hắn mà nói, sức hấp dẫn không lớn bằng người con gái này.
“Có lý" Thời Sênh gật gật đầu, “Vậy đợi sau này anh bị em ngủ rồi, em sẽ nói cho anh.”
Bị cô ấy ngủ... Người con gái nói toàn lời gây kinh ngạc này.
Tâm hồnPhong Cẩm quanh năm không nổi sóng, lúc này đang khơi lên từng trận sóng lăn tăn, hơn nữa đang phát triển theo hướng cuồng phong vũ bão.
Hắn hơi hơi thở dài.
Cuối cùng, hai người còn lại cũng bị Thời Sênh dùng cách giống nhau làm đổ ngã.
“Xong rồi.” Thời Sênh vứt huy hiệu cho Phong Cẩm, “Khen em đi, có phải em rất lợi hại không?”
Phong Cẩm không biết làm sao, “Ủm, rất lợi hại.”
Đều chưa động thủ, lợi hại chỗ nào đây? Dùng mánh lới, thủ đoạn lợi hại sao?
Phong Cẩm nghĩ tới việc ra ngoài, những người bên ngoài đó...
Bỏ đi, cứ coi như những người đó cùng nhau xông vào đánh, hắn cũng phải bảo vệ tốt cho cô ấy.
Chỉ cướp được huy hiệu vẫn chưa được, phải tiêu diệt được thứ trong ngôi nhà ma.
Thời Sênh suốt đường tới đây, ngoài không khí có chút u ám, môi trường hơi bừa bộn bẩn thỉu, cũng không nhìn thấy thứ gì kì lạ.
“Đến phía sau xem xem”Phong Cẩm kéo cô đi vào chiêc sân phía sau ngôi nhà.
Ánh sáng trong sân không tối lắm, nhưng cũng chỉ nhìn rõ bóng đen sì sì.
Phù phù.
Không biết gió lạnh từ đâu thổi tới, một vài tạp vật trong sân Vang lên cót ca cót két.
Thời Sênh hơi chau mày, móc thiết kiếm ra chém về phía đám tạp vật đó.
“A!” Trong đống tạp vật có một bóng trắng nhảy ra.
Thời Sênh xoay thiết kiếm, quét qua chiếc bóng đó.
“Tỉtỉ, tỉ tỉ, cứu mạng, cứu mạng!” Thanh âm non nớt vang lên trong sân.
Rất nhanh liền có một bóng đen bay ra từ căn phòng bên cạnh nhào lên người bóng trắng, chặn trước người hắn.
“Ninh Oanh, muội... về rồi?” Thanh âm hơi mang chút ngập ngừng và căng thẳng khiến thiết kiếm của Thời Sênh đột ngột dừng lại, lưỡi kiếm sắc nhọn chỉ thiếu 1milimet nữa là chạm tới người đó.
Thời Sênh quan sát nữ tử đó mấy cái, cô ấy mặc một chiếchỉ bào lớn màu đỏ.
Đúng thế, chính là loại hỉ bào dùng khi kết hôn thời cổ đại.
Gương mặt ẩn trong bóng tối, Thời Sênh có chút nhìn không rõ, “Cô quen tôi?”
“Nhị tỉ...” Bóng trắng phía sau lưng nữ tử cũng ló đầu ra, hình như có chút không xác định kêu lên một tiếng, “Tỉ tỉ, là nhị tỉ phải không?”
Nữ tử xoa xoa đầu hắn, thanh âm không căng thắng như trước, trái lại thêm vài phân nghi hoặc, “Là tỉ ấy.”
Đứa bé đó lập tức từ sau người nữ tử ló ra, “Nhị tỉ, nhị tỉ, đệ là Tiểu Ngôn, đệ rất nhớ tỉ”
Tiểu Ngôn...
Trong đầu Thời Sênh lóe lên một vài hình ảnh cực nhanh, không đợi cô bắt được đã biến mất không thấy nữa.
Thời Sênh thu thiết kiểm về, “Các ngươi thật sự quen ta?”
“Nhị tỉ... tỉ sao vậy?” Tiểu Ngôn rụt rè bước về phía trước hai bước, lại bị nữ tử kéo lại, “Tỉ tỉ, tỉấy là nhị tỉ, tỉ kéo đệ làm gì?”
“Muội còn nhớ được bao nhiêu việc?” Nữ tử
không thả Tiểu Ngôn ra, nhìn Thời Sênh đặt câu hỏi.