Hơn nữa quan hệ giữa cô ta và Các chủ vô cùng ái muội. Từ sau khi cô ta trở về liền dọn vào trong tiểu lầu của Các chủ.
Ngay cả Lâu Lân cũng được cho phép đặc biệt chuyển vào ở.
Không bao lâu sau Tranh Vanh bắt đầu cho người chuẩn bị đồ dùng cho hôn lễ. Tin đồn đã được chứng thực, Các chủ với Lâu Nguyệt thật sự là ở bên nhau rồi, hơn nữa còn chuẩn bị thành hôn.
“Các chủ, đệ múa kiếm có được không?” Lâu Lân thu kiếm, nhìn nam tử đang ngồi bên cạnh xem sách, hơi lo lắng thấp thỏm hỏi.
Nam tử sắc mặt lộ vẻ trắng bệch, hắn di chuyển tầm nhìn khỏi cuốn sách trên tay, thần sắc nhàn nhạt, “Được lắm.”
Lâu Lân thả lỏng, nhìn vào bên trong, nhưng không nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình đâu. Cậu cẩn thận dịch sang bên cạnh Kỳ Ám, “Các chủ, gần đây tỷ tỷ sao cứ luôn xuất quỷ nhập thần. Tỷ ấy đang làm gì vậy?”
Từ khi trở về, cậu rất ít khi nhìn thấy tỷ tỷ.
Kỳ Ám đặt sách xuống, “Ngươi đi hỏi Tranh Vanh, hôm nay ta cũng chưa nhìn thấy nàng ấy.”
Lâu Lân đáp lời, chạy đi tìm Tranh Vanh, nhưng Tranh Vanh cũng chưa gặp Thời Sênh. Khi Lâu Lân trở về, đúng lúc nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình đang ôm một đống đồ quay lại, cậu lập tức tiến lên giúp đỡ.
“Tỷ tỷ, tỷ kiếm nhiều thảo dược như vậy về làm gì?” Mùi thuốc nồng nặc khiến Lâu Lân hơi buồn nôn, trước đây cậu đều phải uống thuốc suốt.
Tuy chỗ thảo dược đó đã khiến sức khỏe cậu tốt lên, nhưng bây giờ cứ ngửi thấy mùi thuốc là cậu liền thấy buồn nôn.
“Cho heo ăn.”
“Hả?” Lâu Lân ngẩn ra.
Kiếm thảo dược về cho heo ăn? Vậy heo ăn xong có còn là heo nữa không?
Thời Sênh mấy ngày liền đều là mang thảo dược về, đa số đều là thảo dược tươi mới, nhưng cũng có một số đã phơi nắng qua.
“Tranh Vanh ca ca, những thứ này là thảo dược gì vậy? Có nhiều loại đệ không biết quá.”Lâu Lân chỉ vào đám thảo dược cổ quái hiếm có được Thời Sênh chuyển về.
“Thứ ngươi cầm trên tay là Tục Linh Thảo, thường sinh trưởng ở đầm lầy, có tác dụng duy trì sinh mạng, rất ít gặp.”
“Vậy còn cái này?” Lâu Lân cầm lên một loại quả đỏ au.
Tranh Vanh nhìn một lát, có chút cổ quái nói: “Có lẽ là Xà Quy Quả.”
Mấy ngày sau Thời Sênh mang về các loại đá có hình dạng kỳ lạ, lúc này thì Tranh Vanh cũng không nhận ra được nữa.
“Tranh Vanh.”
Tranh Vanh nhìn Thời Sênh mấy hôm nay đều không lộ mặt, thấy hơi kỳ lạ, “Lâu cô nương?”
“Cầm lấy cái này, đi tìm một vài nữ tử lại đây, để họ cầm lấy viên đá này, nếu như viên đá phát sáng có màu tím thì đưa người đó tới đây.”
Tranh Vanh đầu đầy sương mù, nhưng vẫn làm theo lời Thời Sênh căn dặn.
Hắn để người trong các thử trước, có người có thể làm hòn đá phát sáng, nhưng không phải là màu tím, mà là màu đỏ, có người là màu vàng, còn có người là màu lam nữa.
Một vài nam tử cầm viên đá cũng có thể khiến viên đá phát sáng, hơn nữa một nam tử còn khiến nó phát ra ánh sáng màu tím, nhưng Thời Sênh cần nữ, nam vô dụng.
Người trong các đều đã thử hết nhưng không tìm được, Tranh Vanh đành phải ra ngoài tìm.
Nhưng lên phố kiếm người kiểm chứng đá đâu có dễ dàng như vậy, không cẩn thận là đắc tội người ta.
Tranh Vanh không tìm được người ở bên ngoài, nhưng trên đường trở về ngược lại thì tìm được một người.
Nghĩa nữ của Đường chủ Bạch An Đường, Khiên Lạc.
Khiên Lạc không hiểu chuyện gì đã bị đưa đến trước mặt Thời Sênh, khi nhìn thấy Thời Sênh thì sự mờ mịt đó bị ném lại đằng sau, “Lâu Nguyệt tỷ tỷ, tỷ trở về rồi?”
“Ừ, thử lại cho ta xem.” Thời Sênh đưa viên đá cho Khiên Lạc.
Khiên Lạc nhận lấy, miết vào viên đá, viên đá dần phát ra ánh sáng màu tím.
Thời Sênh thu lại viên đá, “Ta cần ngươi giúp một việc, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hơi khó chịu, sau chuyện này thì sẽ có lợi ích cho ngươi, ngươi suy nghĩ một chút.”
“Được ạ.” Khiên Lạc không nghĩ ngợi gì liền đồng ý, có thể giúp được Lâu Nguyệt tỷ tỷ thì cô rất vui vẻ.
Thời Sênh chia đống thảo dược đó thành những phần bằng nhau, đóng gói toàn bộ đưa cho Khiên Lạc, “Mang về sắc uống, uống xong nói tiếp.”
Khiên Lạc: “…” Cái gì chứ?
Lâu Lân: “…” Hóa ra đây gọi là cho heo ăn sao?
Là một người đã từng uống vô số thuốc, Lâu Lân cổ vũ người đồng cảnh ngộ Khiên Lạc uống thuốc một tháng liền. Mùi vị đó quả thực không muốn nói nữa, đắng đến mức không mở nổi miệng ra.
Khiên Lạc uống hết chỗ thảo dược ấy, cả người tản ra một mùi hương thảo dược, không phải thứ mùi vị đắng ngắt, mà là một loại hương thơm, rất dễ ngửi.
Thời Sênh kiểm tra thân thể Khiên Lạc, “Có bị bệnh gì không? Có từng bị ngất không? Có thể vận động mạnh được không?”
Thời Sênh hỏi liên tiếp rất nhiều câu hỏi, sau khi Khiên Lạc trả lời xong, Thời Sênh lại nhét một đống thảo dược cho cô ta, bảo cô ta mang về ngâm người.
“Tỷ tỷ… tỷ đang muốn làm gì vậy?” Lâu Lân cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Cứu mạng anh rể của đệ.” Thời Sênh đẩy Lâu Lân sang một bên, “Đừng có chặn tỷ.”
“Vậy… vậy Khiên Lạc sẽ không… có chuyện gì đó chứ?”
“Cô ta thì có chuyện gì được?” Thời Sênh trợn trừng mắt, sau chuyện này nếu đưa Khiên Lạc về tu chân giới thì tuyệt đối sẽ là đối tượng được tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Lâu Lân thở ra một hơi, Thời Sênh nhìn cậu, “Sao rồi, thích Khiên Lạc à?”
Sắc mặt Lâu Lân bỗng đỏ bừng lên, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ… tỷ nói linh tinh gì thế… Đệ đi gặp Các chủ.”
Lâu Lân chạy nhanh như khỉ bị đốt mông.
Thời Sênh cười nhẹ một tiếp, tiếp tục công việc. Một lát sau, cô bỗng ngừng lại, ngón tay hơi run rẩy, chốc lát trên trán đã vã mồ hôi.
Cô đẩy cửa phòng, chạy thẳng đến phòng Kỳ Ám.
Lâu Lân đang đứng bên ngoài, thấy Thời Sênh đến, vội nói: “Tỷ tỷ, vừa này đệ nghe thấy có tiếng đồ đạc vỡ. Nhưng đệ gọi Các chủ, huynh ấy cũng không trả lời, cũng không mở cửa, có phải Các chủ đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không sao, đệ đi tìm Khiên Lạc, bảo cô ta uống những thứ hôm qua tỷ đưa, sau đó đệ đứng ngoài cửa canh gác. Nếu cô ta không bước ra ngoài thì không cho phép bất cứ ai vào trong.”
Lâu Lân nhìn cửa phòng, lại nhìn Thời Sênh sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, “Vậy được rồi.”
Thời Sênh giơ tay gõ cửa, một lát sau cửa phòng mới mở ra, là Tranh Vanh mở cửa.
Kỳ Ám đang nằm trên giường, cả người co lại dưới chăn, nửa khuôn mặt bên dưới bị chăn che đi, nửa khuôn mặt bên trên lộ ra thì toàn là mồ hôi.
Thời Sênh đón lấy chiếc khăn tay từ Tranh Vanh, muốn lau mồ hôi cho Kỳ Ám, nhưng tay lại run lên, cô chống tay vào cạnh giường, không thể dùng lực, cả người ngã nhào xuống đất.
“Lâu cô nương?” Tranh Vanh kinh ngạc, “Cô có sao không?”
“Ngươi chăm sóc chàng, ta nghỉ một lát là được.” Thời Sênh dịch sang bên cạnh.
“Lâu cô nương, có phải gần đây cô đã quá mệt mỏi không?” Nếu cô ấy có chuyện gì, thì có lẽ Chủ thượng sẽ phát điên.
“Không sao.” Thời Sênh lắc đầu.
Tranh Vanh ngập ngừng một lát, lấy chiếc ghế bên cạnh đưa cho Thời Sênh, “Dưới đất lạnh lắm, Lâu cô nương ngồi đây đi.”
Thời Sênh không cho Tranh Vanh dìu, cô tự mình đứng dậy ngồi lên ghế.
Tranh Vanh thấy hơi kỳ lạ, lần nào Chủ thượng phát tác thì trạng thái của cô ấy cũng không tốt theo, nhưng trước đây đều không nghiêm trọng như lần này.
Trước đây thời gian Kỳ Ám phát tác không dài, nhưng bây giờ đã liên tục ba canh giờ rồi, Kỳ Ám đau bao lâu, Thời Sênh liền đau bấy lâu.
Kỳ Ám hôn mê đến nửa đêm mới tỉnh dậy.
“Tiểu Nguyệt đâu?” Câu đầu tiên Kỳ Ám hỏi chính là Thời Sênh.
Tranh Vanh dìu Kỳ Ám ngồi dậy, “Lâu cô nương vừa rời khỏi đây đi tắm rửa rồi.”
“Cô ấy có sao không?”
Nhóm dịch: Mèo Xinh