Tiêu Dao Ước:?? Nói cho tôi biết, chủ đường xe và ngư đường chủ không phải là một ý chứ!
*Ngư đường chủ: Xuất phát từ bộ phim “Sam Sam đến rồi”, nghĩa đen: con cá này là của tôi, nghĩa bóng thể hiện chủ quyền, quyền sở hữu.
Một Người Một Người: Tình hình gì thế? Lâm Tư Tư hình như không phải là người của tổ phim Thiên thần đúng không? Trình Hi công kích cô ấy làm gì?
Gió Vi Vu: Căn cứ vào tiền tuyến báo cáo, là fan của Lâm Tư Tư chiếm đường xe. Xe của Trình Hi hình như bị chặn lại, hai bên cãi nhau.
Tích Tích Tắc Tắc: Fan của Lâm Tư Tư từ trước đến nay không có tố chất, lần này gặp phải bà điên Trình Hi một lời không hợp liền công kích người, nếm mùi đau khổ, ngồi chờ xem kịch hay.
Tư Gia Tiểu Tiểu: Lầu trên nói ai không có tố chất. Tôi thấy là một đám mấy người mới không có tố chất đấy.
Đại quân Tư Gia lập tức xông lên, hai bên triển khai đấu võ mồm.
Văn Quân Có Hai Ý: Chỉ có tôi để ý, Nguyên Nhược Lạp không có ở tổ phim sao? Cô ta chạy đến thành phố Cổ Kiều làm gì?
Hắc, Tiểu Ca Ca: Cậu làm sao biết Nguyên Nhược Lạp không có ở tổ phim?
Văn Quân Có Hai Ý: Cậu xem weibo của cô ấy đi, vừa mới đăng một tiếng kìa, sân bay đó nhìn thế nào cũng không giống thành phố Cổ Kiều, hơn nữa cô ấy nói về nhà ăn Tết.
Hắc, Tiểu Ca Ca: Đúng thế thật, đây hình như là sân bay mới xây của thành phố H, có chút ấn tượng.
Nguyên Gia Nhược Lạp: Chị Trình Hi, chị không thể yên tĩnh chút sao? //@ Trình Hi V: @Lâm Tư Tư Lâm ảnh hậu, fan của cô đây là muốn nhận thầu cả đường xe chạy cho cô à? Cô chắc chắn không ra ngoài xem chút sao?
Lúc bọn họ thảo luận, Nguyên Nhược Lạp đột nhiên tag weibo của Thời Sênh.
Mọi người lần này rất chắc chắn, Nguyên Nhược Lạp không có ở thành phố Cổ Kiều này, cho nên cô ta đến đây làm gì?
Cũng không thể là nghìn dặm đến công kích Lâm Tư Tư chứ?
Hai người này trước kia cũng không có qua lại gì!
Chuyện hôm nay, nhìn thế nào cũng chỉ là ngẫu nhiên, vừa vặn cô ta đụng phải rồi...
Lâm Tư Tư đang quay phim bên đó, trợ lý đột nhiên vội vàng chạy vào, nói nhỏ với cô ta mấy câu. Cô ta cầm điện thoại lướt một cái, trang đầu đang ầm ĩ lên.
Cô ta bây giờ nào dám đi ra ngoài, bên ngoài toàn là fan, sẽ gây ra hỗn loạn.
Mà Thời Sênh nói muốn đâm người, còn thật sự đâm người. Cô đăng weibo xong, lập tức khởi động xe lui về phía sau một đoạn, sau đó trong ánh mắt kỳ dị của các fan, đột nhiên tăng tốc. Đám fan bị doạ vội vàng né sang bên cạnh.
Tốc độ này của cô không giống có ý dừng lại.
Đi qua đám người, Thời Sênh giảm bớt tốc độ, thò đầu ra khỏi cửa xe, dựng ngón giữa lên với phía sau: “Sao không đứng yên cho tôi đâm hả? Vừa rồi ghê gớm lắm cơ mà?”
Mọi người: “...”
Thời Sênh đến khách sạn trước, rửa mặt xong đợi cô lại lần nữa lướt điện thoại, thì thấy Lâm Tư Tư tag weibo của cô.
Lâm Tư Tư V: @Trình Hi cô uy hiếp fan của tôi nói muốn đâm chết bọn họ. Trình Hi cô có phải là quá đáng rồi không!!
Thời Sênh lười tag lại, trực tiếp bình luận ở phía dưới, rất nhanh bị đẩy lên trên đầu.
Trình Hi V: Chưa nghe câu chó ngoan không chặn đường bao giờ à? Tôi đi làn xe, fan của cô chẳng những chiếm vỉa hè, còn chặn luôn cả làn xe. Mấy người chặn đường còn tự tin mà đến, ai cho cái gan đấy hả? Loại người như vậy, báo cảnh sát lấy lý do tụ tập gây chuyện mà bắt hết lại!
Lâm Tư Tư V: Vậy cô cũng không cần nói độc ác như vậy chứ.
Trình Hi V: Độc ác? Tôi nhiều lắm coi là uy hiếp chút thôi, sao lại độc ác? Cô nói xem.
Phía dưới toàn là dấu chấm lửng, cô còn nói rất tự hào nhỉ, cô tự hào cái quỷ gì chứ!!
Lâm Tư Tư chắc chắn không thể công kích nổi Thời Sênh, không đến hai câu là lặn mất tăm. Đương nhiên fan của cô ta cũng thay cô ta hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Thời Sênh một lần.
Thời Sênh thoát khỏi weibo, gửi tin nhắn cho Kiều Khanh.
“Em đến rồi.”
Kiều Khanh bên đó rất nhanh trả lời lại.
“......”
Sáu dấu chấm, có ý gì?
Thời Sênh suy nghĩ một lúc, suy nghĩ đến sóng gió trên mạng, có lẽ anh đã biết rồi.
[...] Minh tinh khác muốn lên tin đầu rất khó, Ký chủ nhà nó tuỳ tiện gây chuyện là có thể lên đầu trang. Đáng tiếc cô là một người đại diện, lên tin đầu có tác dụng gì chứ!!
“Mời em ăn cơm đi, bạn trai.”
Thời Sênh tiếp tục gửi tin nhắn, lần này Kiều Khanh một lúc mới trả lời lại.
“Ừ.”
“Anh đang ở đâu thế?”
Tin nhắn thứ hai đến luôn sau đó.
“Khách sạn Thái Cẩm.”
“Ừ.”
Kiều Khanh sau khi trả lời, bất kể Thời Sênh gửi cái gì đều không nhắn lại nữa, đại khái nửa tiếng sau, Kiều Khanh kêu cô xuống tầng.
Dưới tầng không biết có một đám paparazzi ở đâu ra, vây quanh đại sảnh. Dĩ nhiên những người này khẳng định không phải là đến vì cô, nhưng cô đi xuống, vẫn thu hút sự chú ý của một số người. Ngược lại cũng không có ai chụp ảnh cô. Suy cho cùng sự thu hút của vị này muốn lên là lên, cướp mối làm ăn của bọn họ, bọn họ không cần phải tăng thêm độ hot cho cô.
Lật bàn, một người đại diện hot như vậy có tác dụng gì!
Kiều Khanh lái xe đến, bên trong xe có mùi thơm thoang thoảng, không kích mũi cũng không khó chịu, rất dễ ngửi.
Thời Sênh lên xe, trực tiếp xích qua. Kiều Khanh theo bản năng tránh đi, tay siết chặt vô lăng, “Ăn cơm trước đi.”
“Kiều Khanh.”
Kiều Khanh kéo cổ áo, quay mặt đi, không để ý đến Thời Sênh, lái xe đi ra ngoài.
Địa điểm ăn cơm là Kiều Khanh chọn, không nhiều người lắm, rất yên tĩnh, nhưng không có phòng bao.
Thời Sênh cảm thấy anh là cố ý.
Cho nên lúc Thời Sênh gọi đồ, gọi món đắt tiền, quả nhiên Kiều Khanh cau mày, nhưng không ngăn cản cô, chỉ là lúc mình gọi, chỉ gọi hai món.
“Cô không về nhà ăn Tết, chạy đến tìm tôi làm gì?” Kiều Khanh đưa đồ uống người phục vụ đưa đến đặt về phía cô.
Thời Sênh không nhấc mí mắt, trả lời vô cùng trôi chảy, giống như đã từng nói vô số lần, “Trong nhà em chỉ có anh.”
Kiều Khanh ngẩn ra, hắn hình như chưa từng quan tâm đến chuyện nhà cô.
Hai người yên tĩnh đợi thức ăn lên. Đợi thức ăn lên đủ, Kiều Khanh đột nhiên nói: “Cô không định nói với tôi chút sao?”
“Anh nói chuyện Đỗ Á Viễn vu tội cho anh à?” Chuyện này gần như là nút thắt trong lòng Kiều Khanh, nhưng chuyện này liên quan gì đến cô chứ!! Một xu sứt liên quan cũng không có! Không có!!
“Em nói chuyện này không liên quan đến em anh có tin không?”
Môi Kiều Khanh động một cái, phun ra hai chữ, “Phượng Từ.”
Cô nói anh chính là Phượng Từ, nhưng hắn lại không mất trí nhớ. Hắn từ trước đến nay không có cái tên như vậy.
“Ừm?” Không phải là chuyện của Đỗ Á Viễn à.
“Anh bây giờ đừng hỏi em, đợi anh nhớ lại sẽ biết thôi.” Thời Sênh dừng một chút, “Trong lòng anh không phải có phán đoán sao? Lúc anh ở bên em có cảm giác gì, không cần em nói chứ?”
Kiều Khanh cau mày lại.
Kiều Khanh có phán đoán trong lòng, nhưng phán đoán đó là của hắn, hắn muốn nghe cô nói.
“Vậy cô nói chuyện Đỗ Á Viễn đi.”
Thời Sênh: “...”
Thời Sênh gãi gãi đầu, “Đỗ Á Viễn hả... anh cũng biết, lúc đó em là người đại diện của anh ta. Làm người đại diện, về tình về lý đều phải giúp anh ta. Hơn nữa lúc đó em và anh không quen biết. Chính xác mà nói, Trình Hi khi đó không phải là em, chuyện cô ta làm, không liên quan đến em... Em là em, Trình Hi là Trình Hi. Anh tạm thời hiểu là em mượn xác hoàn hồn đi.”
Kiều Khanh: “...”
Chém, cô tiếp tục chém đi!
Đây là ý Kiều Khanh dùng biểu cảm biểu đạt ra.