Trừ đám thích khách do tên lão đại không đáng tin đó mang theo ra, đám thích khách còn lại rõ ràng là yêu nghề hơn nhiều, hơn nữa cũng lợi hại hơn nhiều. Đám người Huyền Trần không thể thoát khỏi tay họ được.
Yên Thu chưa nói rời đi, Thời Sênh cũng để mặc cho hắn ngồi đó, có thích khách đến chỉ hai ba chiêu cô đã giải quyết xong, không bao lâu sau trước mặt Yên Thu đã chất mấy cái xác chết.
“Rút!”
Có lẽ là không thấy có hy vọng, nên đám thích khách ám sát Yên Thu rút lui trước. Đám thích khách còn lại thấy đám người bên cạnh đã rút lui, lại thấy càng lúc càng có thêm nhiều người từ bên ngoài vào, nên họ cũng lập tức rút lui.
Cảnh tượng hỗn loạn dần yên tĩnh trở lại, một hôn lễ đang yên đang lành lại trở thành như vậy.
“Mau xem xem có ai bị thương không.”
“Lục soát tất cả mọi nơi trong phủ.”
Người trong phủ Cửu hoàng tử bận rộn phân phó hạ nhân, trước tiên là đưa những khách khứa bị sợ hãi đi, rất nhanh sau đó hỷ đường chỉ còn lại ít người.
Yên Loan mặt trắng bệch đi từ trong đám đông ra, chạy thẳng về phía Yên Thu chất vấn, “Thất hoàng huynh, lẽ nào huynh không nên giải thích với ta sao?”
Yên Thu mặt không đổi sắc ngẩng đầu lên hỏi, “Cửu hoàng đệ, đệ muốn ta giải thích cái gì?”
“Tên thích khách khi nãy đã nói gì với Hồng Cẩm bên cạnh huynh?” Yên Loan giơ tay lên chỉ vào Thời Sênh, “Cô ta và đám thích khách kia cấu kết với nhau đúng không? Còn nữa, trước kia Thất hoàng huynh nói không quen cô ta, nhưng sao bây giờ cô ta lại ở bên cạnh Thất hoàng huynh. Chuyện cô ta ám sát đệ trước đây chẳng lẽ huynh không nên giải thích sao?”
Khi ở cổng thành, Huyền Trần phủ nhận cô ta không phải là người của phủ Thất hoàng tử, nhưng không bao lâu sau cô ta lại xuất hiện bên cạnh Yên Thu. Hắn còn ngang nhiên đưa cô ta đi theo. Yên Loan còn lâu mới tin chuyện Hồng Cẩm kia ám sát cô ta không liên quan đến Yên Thu.
“Đó chính là tên thích khách đại khai sát giới ở cổng thành kia lúc trước sao? Hóa ra cô ta lại có quan hệ với Thất hoàng tử...”
“Ài, vừa rồi ta cũng nhìn thấy cô ta nói chuyện với tên thích khách. Thất hoàng tử đúng là ngày càng không coi vương pháp ra gì nữa rồi. Nếu hắn trở thành thái tử thì nước Yên e là xong đời.”
“Loại người này phải bị bắt lại, bắt lại... mau bắt cô ta lại...”
Những người còn chưa đi nháo nhác lên tiếng.
Yên Thu đứng dậy, vạt áo màu vàng kim tung bay, ánh mắt hắn khẽ lướt qua những người có mặt, rõ ràng hắn còn chưa nói gì, nhưng mọi người có mặt đã có cảm giác như bị núi Thái Sơn đè nén.
Xung quanh nam tử như có thêm một lớp sương lạnh, vẻ lười biếng trên khuôn mặt hắn đã không còn từ lâu, chỉ còn lại sự hung tợn âm trầm, “Cửu hoàng đệ nói cô ta ám sát đệ, đệ có chứng cứ gì để chứng minh?”
Yên Loan dự định hôm nay lật ngửa bài, nói thẳng: “Khi đó ở cổng thành có bao nhiêu người như vậy, chính miệng cô ta đã thừa nhận. Thất hoàng huynh, huynh sẽ không bao che cho cô ta đấy chứ? Hay chuyện ám sát đệ là do huynh sai khiến?”
“Hừ, Cửu hoàng đệ quá đề cao bản thân mình rồi, đệ đáng để ta phải ra tay sao?” Rõ ràng là Yên Thu đã tức giận, lạnh giọng châm chọc, “Đệ tưởng rằng mấy trò vặt vãnh đó có thể giấu được tất cả mọi người sao? Tự mình nghĩ xem, rốt cuộc là ai dồn đệ vào chỗ chết.”
Yên Thu nhấc chân rời đi, hắn đi hai bước, thấy Thời Sênh còn chưa đi theo, không khỏi quay đầu lại quát, “Làm sao, còn muốn ở lại đây nhận tội sao?”
Thời Sênh vô tội nhún vai, cái tật giận chó đánh mèo của ngươi bao giờ mới hết đây!
Yên Thu hừ lạnh một tiếng, ai kêu ngươi gây chuyện cho ta!
Muốn giết người sao không biết che mặt lại?
“Đứng lại!” Yên Loan hét lớn, mạnh mẽ khí phách nói: “Thất hoàng huynh, chuyện ngày hôm nay nếu huynh không trả lời đệ cho rõ ràng thì đừng trách đệ báo lên Phụ hoàng. Hôm nay là ngày thành thân của đệ và công chúa Ngưng Hoan, phụ hoàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Yên Thu nghiêng mắt nhìn Yên Loan, đáy mắt như mang theo sự châm chọc, “Chúc Cửu hoàng đệ thuận lợi.”
Con ngươi Yên Loan co lại, hắn ỷ thế được Phụ hoàng sủng ái, nên không hề coi họ ra gì...
Từ nhỏ Yên Loan đã biết, Yên Thu được sủng ái, tất cả các hoàng tử trong cung đều không so được với hắn. Khi cô ta còn chưa phát hiện ra điểm khác biệt giữa cô ta với các hoàng tử khác, cô ta đã đố kỵ với Yên Thu.
Hắn có thể chơi đùa trước mặt Phụ hoàng, có thể đòi bất cứ thứ đồ gì, nhưng họ thì không.
Khi cô ta phát hiện ra mình khác với những hoàng tử khác, hiểu rõ mình là thân nữ nhi, cô ta bắt đầu sợ hãi, bắt đầu lo sợ bất an, cô ta sợ mình sẽ bị vạch trần. Mẫu phi nói với cô ta, nếu cô ta bị vạch trần thì hai người họ đều phải chết, tội khi quân là tội chết, sẽ bị chém đầu.
Cho nên cô ta không dám thể hiện bất kỳ tài hoa gì trước mặt phụ hoàng, chỉ cần không chạm đến giới hạn của cô ta, cô ta đều có thể nhịn được.
Nhưng vị Thất hoàng huynh này của cô ta đi đâu cũng đối đầu với cô ta.
Rõ ràng là hắn đã có tất cả rồi, tại sao còn cứ nhằm vào cô ta?
Yên Loan nhìn không thấu, cũng không thể hiểu được.
...
Ra khỏi phủ, Yên Thu lạnh mặt lên xe ngựa. Thời Sênh nắm lấy mép xe ngựa tung người nhảy lên, đi thẳng vào trong xe ngựa dưới ánh mắt kinh hãi của Huyền Trần.
Yên Thu liếc nhìn cô, mở miệng ra, nhưng ba chữ “cút ra ngoài” lại biến thành cái hừ lạnh nặng nề.
Thời Sênh ngồi đối diện hắn. Có lẽ là còn chưa thấy cô ta bị ném xuống, cho nên Huyền Trần cũng không hỏi thêm gì, dẹp đường về phủ.
Xe ngựa lắc lư, Yên Thu không nhìn Thời Sênh, ngồi ngay ngắn phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
“Hình như ngươi cũng không được sủng ái như lời đồn lắm.”
Yên Thu mở mắt ra, không khí dường như ngưng tụ lại. Hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh.
“Ta nói trúng rồi?” Thời Sênh toét miệng cười, “Sống khổ cực lắm đúng không?”
Yên Thu trầm mặc giây lát, thu hồi lại ánh mắt, nhắm mắt lại không muốn để ý đến cô.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nặng hơn, luồng hơi thở quen thuộc nhào đến. Cô dựa vào vai hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, “Sau này ta sủng ái chàng, dùng non sông vạn dặm sủng ái chàng.”
Trái tim Yên Thu thắt lại, vô số cảnh tượng đang bay vòng vòng trong đầu hắn.
Hắn có chút mê man, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Hắn giống như đã tìm thấy vật quý báu gì đó.
Hắn chậm rãi giơ tay ôm lấy eo cô, đưa cô vào trong lòng mình, cằm đặt lên vai cô, tháo bỏ lớp mặt nạ giả tạo, chỉ còn lại sự mệt mỏi rã rời, “Ta rất mệt, rất mệt.”
“Mỗi ngày ta đều cảm thấy như đang sống trên mũi đao, rõ ràng máu đã ngừng chảy, nhưng ta chỉ có thể đi về phía trước như một con rối, không được phép có bất kỳ sai lệch nào. Nếu không chờ đợi ta chỉ có vực sâu thăm thẳm vạn kiếp bất phục. Ta không muốn nhận thua, nhưng ta thực sự rất mệt.”
Thời Sênh khẽ động đậy, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Yên Thu, đôi mắt hắn cô tịch, nhưng lại có một tia yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cô nâng mặt hắn lên, chậm rãi tiến tới, cánh môi mềm mại dừng lại trên môi hắn. Thời Sênh thấy hắn không chống đối lại, liền chậm rãi tăng thêm lực.
Thịch...
Thịch thịch...
Thịch thịch thịch...
Không phải Yên Thu không có ý chống đối lại, mà là hắn bị kinh hãi, trái tim đập loan lên trong lồng ngực khiến hắn tỉnh táo lại, gò má nóng đỏ ửng như bị thiêu đốt. Hắn đang muốn giãy giụa, nhưng nghe thấy tiếng cô vang lên.
Cô nói...
“Vậy thì chúng ta cùng phản nghịch lại toàn bộ thiên hạ, để thiên hạ này phải tránh xa nhường đường cho chàng.”