Thư Tuyệt rất để ý chuyện cô từng hẹn hò với Tạ Ngôn.
Thời Sênh giải thích thế nào, hắn đều là một bộ “Đừng giải thích, có giải thích thì em cũng từng hẹn hò với hắn rồi.”.
Hoặc không sẽ là.
“Với cái dáng vẻ kia của Tạ Ngôn, sao em có thể hẹn hò với hắn được nhỉ?”
Thời Sênh thật sự phát điên.
Cùng Tạ Ngôn hẹn hò thật không phải là cô a a a a a!
Cô vô tội.
Nhưng mà Thư Tuyệt căn bản không nghe, Thời Sênh giải thích một lần, hắn liền dùng thân thể để làm quen với cô, cuối cùng lăn lộn chính mình đến chết khiếp.
Thời Sênh bất đắc dĩ, tuy rằng không phải là lỗi của cô nhưng chỉ có thể gánh mà thôi.
...
Hôm sau, Thời Sênh đi làm, Tống Manh Tử hề hề lôi kéo cô, "Ăn được?"
"Tôi ra trận, nào có không thuận lợi."
"Thế sao vừa rồi tôi thấy sắc mặt anh họ tôi không tốt lắm?" Tống Manh Tử có chút hồ nghi quan sát trên dưới Thời Sênh, "Không phải là không được thỏa mãn đấy chứ?"
Thời Sênh: "..."
Nôn ra sắp chết rồi, lấy đâu ra mà có không thỏa mãn chứ?
Thời Sênh và Tống Manh Tử tán gẫu vài câu, đang chuẩn bị quay về phòng làm việc, Tống Manh Tử lại kéo cô, "Nói chuyện này, cô có biết Tạ Ngôn sắp ra mắt sách giấy không?"
"Sẽ ký bán?"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh ta hiện tại chuẩn bị ra một tiểu thuyết là “Mười năm nghiện”, nhân khí rất cao, hơn nữa trước khi bán cho công ty thì đã có kế hoạch xuất bản sách giấy rồi.”
Thời Sênh vẫn luôn bận bịu bên Nam Tần nên cũng không quan tâm bên Nữ tần ra sao, tất nhiên không biết Tạ Ngôn bán “Mười năm nghiện” cho web nhà mình.
Thời Sênh: "..." Trộm cướp đồ của người khác còn dám kiêu ngạo như vậy, nam chính thụ này đáng được điểm tuyệt đối.
Là nghĩ ở chỗ cô không có bản thảo hay là cảm thấy cô sẽ không tố cáo hắn ta?
Thời Sênh quay về phòng làm việc, mở máy tính ra, đăng nhập vào web, tìm kiếm tên sách.
Tạ Ngôn đang ra hai tiểu thuyết, một bộ đã drop, một bộ đang đăng chương mỗi ngày là “Mười năm nghiện”.
Bởi vì nguyên nhân sắp xuất bản sách giấy nên mỗi ngày chương mới rất ít, thế nhưng lại rất được nghênh đón.
Thời Sênh trước cũng đã nói, “Mười năm nghiện” là một tác phẩm rất tốt, chỉ cần được truyền thông thì sẽ rất nổi.
Thời Sênh quay về trang chủ, poster quảng cáo chính là “Mười năm nghiện”.
Chưa nói tới phiếu tặng của đọc giả, trên các bảng đề cử đều có thể thấy được ba chữ “Mười năm nghiện”.
Thời Sênh không xác định Nhiếp Thành có biết bộ tác phẩm này không do Tạ Ngôn viết hay không, dù sao Nhiếp Thành cũng đã hóa đen rồi, có thể thấy được điều này từ lúc hắn thuê người giết cô và trước đó là thái độ của hắn với chuyện Tạ Ngôn đạo văn.
Thời Sênh gọi điện thoại hỏi tiến độ của luật sư bên kia, luật sư nói còn cần một ít thời gian.
Trình Minh: Tiểu Tân Y, buổi tối ăn nha ~ cảm ơn cô đêm hôm đó đã hỗ trợ.
Trên màn ảnh Thời Sênh đột nhiên nhảy ra một khung đối thoại.
Cô hình như không có thêm Trình Minh...
Dư xá: Trình Minh mời ăn cơm.
Tin Thư Tuyệt phát tới sau đó một giây.
Thời Sênh tự nhiên lựa chọn trả lời Thư Tuyệt.
Tổ tông: Đã biết.
Tổ tông: Buổi tối em ở đâu?
Dư xá: Nhà của anh.
Tổ tông: Sao điểm này anh chẳng biết rụt rè gì thế.
Trước kia Phượng Từ rất rụt rè nha.
Phượng Từ hay thẹn thùng của bản cô nương đâu mất rồi?
Dư xá: Anh phải quen với em, không phải là em nói sao?
Dư xá: Rụt rè giống như chỉ dùng để hình dung bé gái.
Tổ tông:...
Dư xá: Làm việc ngoan, chờ anh tới đón em.
Tổ tông:...
A Từ lợi hại nha!
...
Giờ tan việc, quả nhiên Phượng Từ tới đón cô, người trong ban biên tập trợn mắt há mồm nghĩ, quan hệ của hai người này phát triển cũng quá nhanh đi.
Ngược chết đám chó độc thân bọn họ.
Trình Minh mời khách, Tống Manh Tử cũng có mặt, nhưng cái đồ tham ăn này chỉ quan tâm tới việc ăn, chẳng thèm bận tâm ai hết.
"Trần Lục." Trình Minh chỉ chỉ chàng trai trẻ đứng ở sau lưng hắn, "Hai người đã gặp rồi."
"Định rồi?" Thư Tuyệt đột nhiên phát ra một câu.
Trình Minh nhún nhún vai, "Cậu cũng đã có bạn gái, tôi chơi một mình cũng chẳng có ý nghĩa."
Thời Sênh vẫn cảm thấy Trình Minh này luôn thèm muốn người đàn ông của cô, hiện tại xem ra đúng là như thế.
Trình Minh và Trần Lục đi ở phía trước, Thư Tuyệt dắt Thời Sênh đi ở phía sau, giải thích: "Trình Minh sẽ không mang bất kỳ người đàn ông nào đi gặp bạn bè của hắn. Những người hắn mang đến sẽ luôn là quan hệ thật lòng."
Thư Tuyệt chỉ thấy hắn mang người tới một lần, chính là Nhiếp Thành.
"Anh và Trình Minh thật sự không có một chân?" Sao cô cứ có cảm giác hai người này gian tình tràn lan vậy?
Trình Minh đại khái là tai thính, đột nhiên quay lại, "Tiểu Tân Y, tôi đã nói với cô rồi, cậu ta vẫn luôn không thể đụng vào phụ nữ, còn cảm giác mình cũng ở trong thế giới của tôi..."
"Trình Minh." Thư Tuyệt cảnh cáo.
Trình Minh giơ hai tay lên, nhanh chóng trở lại bên người chàng trai kia, ôm bờ vai của hắn đi trước.
Thư Tuyệt giải thích, "Bởi vì anh tiếp xúc với đàn ông sẽ không phản ứng khác, cho nên..."
Hắn có ý nghĩ như vậy cũng bình thường, nhưng ngoại trừ thân thiết một chút với Trình Minh, hắn cũng chưa từng tiếp nhận được chuyện người yêu của mình là một người đàn ông.
"Anh và Trình Minh rất trong sạch, ngay cả cùng nhau ngủ một phòng cũng không có." Thư Tuyệt nhanh chóng bày tỏ sự trong sạch.
"Vậy là tốt rồi." Nếu hắn thực sự có một chân với Trình Minh, chắc cô giết cả đôi luôn.
"Sao mấy người đi chậm thế, nhanh lên một chút." Tống Manh Tử chạy tới cửa tiệm, hướng phía mấy ngườì lớn tiếng kêu la.
Nhà hàng mà Trình Minh là nơi Trần Lục thích nhất. Thư Tuyệt nhìn các thứ bị nữ phục vụ viên đưa đồ lên, căn bản không động đũa luôn.
Trình Minh thấy vậy liền hiểu, vội vàng bảo người ta chuẩn bị một phần ăn mới.
Bữa cơm này, người ăn ngon miệng nhất là Tống Manh Tử và Trần Lục, hai người này đều là đồ tham ăn chính cống.
Thừa dịp khi Trần Lục đi WC, Thư Tuyệt hỏi vài câu.
Trần Lục đang giáo viên, lần này Trình Minh không hề theo đuổi người ta, là Trần Lục tự mình đưa tới cửa.
Trước mặt dày ở tại nhà hắn, hắn không về nhà nên mặc kệ luôn.
Ai biết đêm hôm đó, Thư Tuyệt đưa hắn về nhà, người cũng ngủ rồi, không chịu trách nhiệm không được.
Cũng may cũng không phải hắn không có cảm giác gì với Trần Lục, cũng coi như tình đầu ý hợp.
"Sao cậu ta đi lâu như vậy? Tôi đi xem." Trần Lục nửa ngày không về, Trình Minh đứng dậy đi tìm người.
"Ai nha, ăn thật ngon a!" Tống Manh Tử giải quyết xong đồ ăn, thỏa mãn vỗ về bụng nhỏ, "Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là ăn ăn ăn."
Thời Sênh khẽ cười một tiếng, "Không đi tán đàn ông à?”
Tống Manh Tử rầm rì một tiếng, "Như tôi giờ còn có thể tán sao? Nếu không anh họ làm lỡ tôi, hiện tại người theo đuổi của tôi không biết xếp hàng dài tới tận đâu rồi."
"... Ngày mai sẽ thu xếp cho em đi xem mặt." Thư Tuyệt thản nhiên nói.
"Anh họ!" Tống Manh Tử quát to một tiếng, biểu tình chọc cười, hai tay tạo thành chữ thập đặt tới trước ngực, "Giơ cao đánh khẽ, thả cho em họ của anh một con đường sống được không hả?"
Tai họa nửa đời trước của cô, còn muốn làm tai họa tuổi già cô sao?
Tống Manh Tử kháng nghị xong liền giải quyết tiếp món điểm tâm ngọt, Trần Lục và Trình Minh vẫn chưa quay về.
"Rơi vào bồn cầu à?" Tống Manh Tử bất mãn nói lầm bầm, "Không phải chạy trốn luôn đấy chứ? Nói là mời khách cơ mà!"
"Anh đi xem." Thư Tuyệt đứng dậy.
Trình Minh không thiếu tiền, sẽ không vì tiền một bữa cơm chạy trốn.
Thời Sênh nhanh chóng đứng lên theo sau.
Tống Manh Tử thấy hai người đều đi, nhân viên phục vụ bên cạnh nhìn chằm chằm, cô cũng không tiện đi theo, chỉ có thể ở chỗ ngồi làm linh vật.