Mộ Bạch tính kế cô không xong sẽ lập tức tự sát, sợ bị cô tóm được.
Bộ dạng cô đáng sợ lắm à?
Không hiểu nổi tư tưởng của dân bại não.
Mộ Bạch đầu hàng quá nhanh, Hách Liên Dục vẫn chưa kịp có phản ứng, người vừa rồi vẫn còn bình thản, sao đảo mắt một cái đã tự sát rồi?
Hách Liên Dục chuẩn bị mang người rời đi, hắn đấu với một người thì may ra còn có cửa thắng, nhưng ngoài nữ nhân kia thì còn có cả Ngân Vi nữa.
Hắn không phải đối thủ của hai người này.
Hách Liên Dục nhìn khí đen cuộn trào bên cạnh, giơ tay ra hiệu cho người phía sau, vài người lập tức bỏ chạy.
Thời Sênh muốn đuổi theo nhưng Ngân Vi đã giữ lại. “Không chạy được đâu.”
Người của đội Thần Vệ đã chờ sẵn, Hách Liên Dục vừa chạy ra đã bị cả đám vây lại.
Lúc giao thủ với đội Thần Vệ, Hách Liên Dục tuy bị thương nặng nhưng vẫn chạy thoát được.
Thời Sênh đi vòng quanh trận pháp mà Mộ Bạch để lại một vòng, sau thứ đồ chơi này giống…
[Giống cái gì? Ký chủ, không phải cô biết Mộ Bạch kia là ai đấy chứ?] Thanh âm của Hệ thống đột nhiên nhảy ra.
Không biết.
Rốt cuộc ai mới là Hệ thống? Cần ngươi để làm gì hả?
[…] Còn không phải tại cô ấy sao, nếu không phải tại cô ấy thì nó đã không lưu lạc thành như bây giờ?
Vậy mà còn mắng nó?
Cái tội này bản Hệ thống không gánh!
Thời Sênh nhìn khí đen lưu chuyển trong chốc lát, tự hỏi trong lòng, “Vì sao Mộ Bạch lại có thể ra tay với nữ chính mà hoàn toàn không có vấn đề gì nhỉ?”
Hệ thống im lặng một hồi sau đó trả lời rất đứng đắn, [… Không phải không có chuyện gì mà là lực tác động khá nhỏ nên chắc là hắn cứng rắn đè ép nó xuống.]
Lực tác động nhỏ là ý gì?
[Vòng sáng của nhân vật chính có thể yếu đi. Việc ký chủ thay đổi cốt truyện đã đủ để làm nó yếu rồi, cho nên càng về sau thì vòng sáng ấy càng yếu, lực áp chế từ bên ngoài cũng càng nhỏ.]
Nói cách khác, chỉ cần làm cho vòng sáng của nhân vật chính yếu đi là có thể giết được nam nữ chính?
[Trên lý thuyết là như thế.]
Nam nữ chính vì sao có vận may nhiều như thế, đó là do họ có vòng sáng của nhân vật chính. Khi bọn họ không có vòng sáng này che chở nữa thì chẳng khác gì những người thường khác.
Ánh mắt Thời Sênh lại nhìn xuống trận pháp, nữ chính vẫn ở trong này…
“Đi thôi.” Thời Sênh đột nhiên kéo tay Ngân Vi đi.
“Sao thế?” Ngân Vi kinh ngạc không hiểu.
“Sắp nổ rồi.”
Ngân Vi: “…” Cái gì sắp nổ rồi?
Ngân Vi bị Thời Sênh kéo đi rất xa, đột nhiên sau lưng có khí đen bốc lên ngùn ngụt, một cỗ sát khí ngập trời xâm lấn khắp không gian, chỉ trong chốc lát, bầu trời quang đãng liền biến thành mây mù giăng khắp.
“Đúng là bại não.” Thời Sênh nhìn cảnh tượng phía xa, không muốn tốn hơi thừa lời, cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa, “Đáng tiếc, gặp xui xẻo là người trên đại lục này.”
“Ma.” Ngân Vi không xa lạ gì với cảnh tượng này.
Con người sa đọa thành ma.
“Đưa khối ngọc kia cho ta.” Thời Sênh đưa tay ra với Ngân Vi.
Đây là cơ hội mà cô đang chờ.
Chỉ cần có sát khí, cô có thể làm cho thứ đồ chơi trong miếng ngọc này thần phục, chủ động để Ngân Vi hấp thụ.
Ngân Vi nhíu mày theo bản năng.
Thời Sênh đợi nửa ngày không thấy gì liền trừng mắt rất không kiên nhẫn, “Lấy ra đi!”
Ngân Vi lắc đầu.
Lúc này cô muốn khối ngọc, chắc chắn là có liên quan tới chuyện này, hắn không đưa.
Ha!
Thời Sênh trực tiếp túm lấy hắn, sờ soạng lấy khối ngọc đen đó ra.
“Ở đây chờ ta!”
Thời Sênh nói lời này xong liền bay về phía khí đen đang giăng ngập trời cao.
Trong nháy mắt, bóng dáng của cô đã biến mất.
Sắc mặt Ngân Vi cực kỳ kém, hắn muốn đuổi theo.
Nhưng thân hình vừa động thì thiết kiếm đã hiện ra, dựng thẳng trước mặt hắn, mặt thiết kiếm trong như mặt gương phản chiếu rõ ràng vẻ mặt hắn lúc này.
Ngân Vi muốn đi vòng qua thiết kiếm nhưng thiết kiếm lại duỗi ngang ra, tư thế kia rõ ràng là sẽ không cho hắn đi qua.
Dù Ngân Vi động thế nào thì thiết kiếm cũng có thể ngăn đường đi của hắn một cách chuẩn xác.
“Nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm.” Ngân Vi biết thanh kiếm này không tầm thường, sau khi không mạnh mẽ vượt qua được thì bắt đầu dùng biện pháp mềm dẻo.
Thiết kiếm ông ông hai tiếng.
Chủ nhân nó sẽ không bao giờ làm chuyện không nắm chắc, tuy rằng cô ấy không sợ chết nhưng rất quý trọng tính mạng.
Sẽ không lấy mạng mình ra để đùa giỡn.
Nếu cô ấy đã dám xông lên thì nhất định sẽ có biện pháp bảo vệ mình.
Ngân Vi không hiểu được ý của thiết kiếm, mềm dẻo không được, hắn lại chuẩn bị dùng sức mạnh.
Thiết kiếm đã từng lên trời xuống đất, sao Ngân Vi có thể vượt qua nó được.
Trước kia Ngân Vi chỉ cảm thấy thanh kiếm này rất cổ quái, giờ thì khẳng định nó đúng là cổ quái thật.
Không có người khống chế mà nó còn có thể phát huy được sức mạnh nhường này, nếu là có người phát huy hết mười thành lực lượng của nó, vậy thì sẽ tạo thành tràng cảnh gì?
Ngân Vi cảm thấy những thần khí mà hắn từng nghe được so với thanh thiết kiếm này đều không thể so sánh nổi.
“Đùng đùng đoàng!”
Thanh âm đinh tai nhức óc truyền tới từ phía chân trời, từng tia chớp rạch ngang mây đen, từ phía chân trời đánh xuống như muốn bổ bầu trời thành hai nửa.
“Ngươi để ta qua đi!” Ngân Vi nóng nảy.
“Ông ông…” Không được, chủ nhân không cho ngài qua đâu.
Đúng lúc Ngân Vi và thiết kiếm còn đang dây dưa với nhau thì Thời Sênh đã thu thập đủ sát khí cần dùng, chuẩn bị rời đi.
Lúc cô xoay người, một cỗ khí đen xẹt qua lưng cô, tư thế mãnh liệt tới mức như thể muốn nuốt trọn cô vậy.
“Cẩn thận!”
Thời Sênh nhìn người đang chạy về phía mình, khóe miệng giật giật, rất nhanh lao tới chỗ hắn.
Khí đen càng ngày càng áp sát.
Gió lớn rít gào.
Sát khí bủa vây.
Thời Sênh tránh thoát, dừng ở trước mặt Ngân Vi, ôm lấy eo hắn, Ngân Vi lập tức dùng sức mạnh không gian đưa cả hai tới nơi an toàn.
“Chàng là đồ ngốc à?” Thời Sênh tức tới nổ tung, sao ngươi lại học được cái kỹ năng tìm chết của nữ chính thế hả?
Ngân Vi tủi thân, “Ta lo lắng cho nàng.”
Cỗ tức giận trong lồng ngực Thời Sênh lên không được, xuống cũng chẳng xong. Sau một hồi lâu cô mới ngập ngừng một tiếng, “Sao cứ như kiếp trước ta nợ chàng vậy.”
Ngâm Vi cẩn thận lựa chọn từ ngữ một hồi, chậm rãi nói: “Ta biết nàng có biện pháp bảo vệ chính mình. Nhưng ta không muốn lần nào nàng cũng xông về phía trước như thế. Bản thân ta cũng có thể cho nàng một nơi an ổn tránh mưa tránh gió.”
“A…” Thời Sênh nhét miếng ngọc đen vào lòng Ngân Vi, “Với cái thân thể hỏng bét này của chàng, đi qua một giây liền chết toi, cho được cái gì mà cho?”
Sát khí là thứ mà ma thích nhất, có thể nuôi dưỡng thực lực của bọn chúng, nếu Ngân Vi đem miếng ngọc qua, thứ ở trong miếng ngọc sẽ lập tức đoạt lấy thân thể hắn.
Thân thể gà rù còn muốn làm nam chính anh hùng cứu mỹ nhân.
Thời Sênh quả thực muốn một tát vả chết hắn cho rồi.
Ngân Vi im lặng hồi lâu cũng không nói chuyện. Thời Sênh cũng nhận ra, chẳng lẽ cô đã nói quá nặng lời rồi, “Giận đấy à?”
Ngân Vi lắc đầu, tay siết chặt miếng ngọc, “Có phải ta rất vô dụng không?”
Để cho người phụ nữ của mình phải xông lên trước.
“Chàng thật may mắn.”
Ngân Vi nâng mi lên, mắt nhìn thẳng vào mắt Thời Sênh. Hắn tựa hồ như thấy một biển sao trời lấp lánh, mà hắn là người duy nhất có thể tới gần cô trong biển sao trời ấy.
Thanh âm của cô xuyên qua những ánh sao, truyền tới tai hắn nghe vô cùng rõ ràng, “Không kẻ nào có thể khiến ta làm gì vì người đó được. Chàng thực may mắn.”