Mộ Dung Tiểu Tiểu đi cà nhắc, hình như bị trẹo chân.
Lăng Hủ bực mình đỡ cô ta, hai người không biết nói gì nhưng nhìn hình như là chẳng vui vẻ gì, Lăng Hủ để cô ta bên dưới tầng tòa dạy học học rồi bỏ đi.
Thời Sênh đứng bên trên tầng sờ cằm suy nghĩ, cô nên phá CP thế nào đây?
[…] Ký chủ, nhiệm vụ lần này của cô một cắc tiền, à không, một đồng tiền cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ, xin cô đừng gây thêm rắc rối đươc không?
“Mi có nghĩ nam chính đại nhân sẽ bỏ qua cho ta không?” Chính là sự việc lần trước ở nhà ăn, Lăng Hủ nhất định không chịu để yên.
Có lẽ hắn đã liên hệ với nhà trường rồi, phía nhà trường chưa trả lời hắn nên bây giờ hắn mới không có động tĩnh gì.
Nếu không cô sớm đã bị đuổi khỏi trường rồi.
[Ký chủ, tôi rất tò mò, sao cô có thể tìm được người chống lưng vậy?] Vấn đề này khiến nó suy nghĩ rất lâu.
Thời Sênh nhếch môi, “Ta lấy đâu ra người chống lưng?”
Bản cô nương chỉ là một người qua đường nhạt nhòa, lấy đâu ra người chống lưng?
[…] Không có người chống lưng, vậy mà cô còn làm xằng làm bậy ở trường, sao nhà trường lại không xử lý cô nhỉ? Cái đám phụ huynh đó lại còn mặc cho cô giày vò con cái của họ nữa, thần kinh à? [Vậy cô nói cho tôi biết, làm sao cô có thể ngông nghênh lộng hành trong trường thế?]
“Sao ta phải nói cho mi biết nhỉ?” Bản cô nương muốn hiên ngang ở đâu thì đó chẳng phải là việc quá dễ dàng sao?
[…] Ha ha, chủ nhân! Cái người điên này Hệ thống tôi không thể hầu hạ được nữa rồi!
Lúc tan học, Thời Sênh lại nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu bị người khác đẩy, suýt nữa thì lăn từ cầu thang xuống.
Thời Sênh thật sự không hiểu, nữ chính đại nhân thân thế không hề thấp kém, tại sao cứ nhất thiết phải che dấu thân phận vào đây chịu khổ làm gì chứ?
Không thể hiểu suy nghĩ của nữ chính.
“Ting ting…”
Thời Sênh nhìn dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại, mãi một lúc lâu mới nghe, “Chuyện gì?”
“Có chuyện muốn nói với cô, đợi cô ở cửa bắc sau trường.” Đối phương chỉ đơn giản nói một câu, sau đó ngắt luôn điện thoại, cũng không cần quan tâm Thời Sênh có đồng ý hay không.
Thời Sênh: “…”
Vừa nãy hình như Bạch Thiến cũng có nói là cửa sau phía bắc của trường đúng không nhỉ?
Tuyệt đối là tác giả dở trò quỷ, cứ phải ép bản cô nương vào đường chết mới chịu.
Thời Sênh thay đổi phương hướng, đi về phía cửa sau.
Phía sau cô, xa xa là Bạch Thiến, thấy cô đi về phía cửa sau thì vội vã gọi điện thông báo cho Kim Vũ.
Lẽ ra định thay đổi phương án khác, thế nhưng khi Kim Vũ nhận được điện thoại này liền lập tức cho người chuẩn bị.
…
Anh Lan có hai cổng sau, một cái phía nam, một cái phía bắc, cửa phía nam gần đường lớn, người qua lại khá nhiều.
Sau cửa phía bắc là một con hẻm chuẩn bị phá bỏ, lại cách xa đường lớn, từ đây phải đi một nửa vòng trường mới đến được đường lớn.
Cho nên người qua lại chỗ này rất ít, đa số những thành phần có ân oán với nhau thường hẹn tại cửa bắc sau trường.
Thật không may, lúc Thời Sênh đến cửa bắc thì thấy có người đang đánh nhau.
Một đám người bị đánh ngã, nằm dưới mặt đất rên rỉ.
Còn một bên khác chỉ có một nam sinh, hắn một tay đút túi quần, gió lạnh thổi qua mái tóc của hắn, để lộ một đôi lông mày xinh đẹp, cho dù là ở trong tình cảnh này thì hắn vẫn giữ được vẻ cao quý nho nhã.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thời Sênh, “Cô giáo, trùng hợp quá.”
Ha ha, không trùng hợp.
Thời Sênh không để ý tới hắn, bước về hướng có một chiếc xe đang đỗ ở phía xa, bây giờ cô không muốn nói chuyện với cái tên đần độn này.
Con mắt Ngôn Luật nheo lại, vài bước đuổi kịp cô, “Cô giáo, cô tránh mặt em làm gì vậy?”
Tôi sợ không nhịn được mà đập cậu đấy!
Mỗi ngày Thời Sênh đều lên lớp, rất ít khi gặp Ngôn Luật, từ lúc hắn dọn đến, cô với hắn chỉ gặp nhau được ba lần, thế nhưng mỗi lần gặp thì Thời Sênh lại càng muốn đánh người.
“Đừng có đi theo tôi.” Thời Sênh dừng lại, cảnh cáo Ngôn Luật.
Ngôn Luật bật cười, cũng dừng lại theo, “Cô giáo, cẩn thận nhé!”
Thời Sênh nhìn lướt qua phía xa một cái, “Không cần cậu phải nhắc.”
Nụ cười trên mặt Ngôn Luật càng thêm chói mắt, còn mang theo một chút tà khí, “Cô giáo thật là thông minh.”
Thời Sênh bỗng thấy ớn lạnh, nếu người này đúng là Phượng Từ, vậy thì tuyệt đối càng khó làm.
Quá trình dạy dỗ vẫn còn rất dài.
[…] Ha ha.
Mi lại ha ha cái quái gì?
Cái Hệ thống rách nát này càng lúc càng đáng ghét.
[…] Lúc nào cô cũng muốn biến hắn thành hình mẫu mà cô thích, biến thái.
Ta vui là được, mi quản ta?
[…] Ha ha.
Hiện giờ Hệ thống đã tuyệt vọng rồi, cái hũ cũ của nó đã vỡ tan tành rồi.
Thời Sênh bước thêm vài bước về phía chiếc xe, kéo cửa xe ra và ngồi lên.
Ngôn Luật đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, mũi chân hắn nhấn nhấn xuống mặt đất, quay người lại nhìn chiếc xe hơi cách đó xa hơn, sau thoáng chốc thì nhấc chân đi về phía đó.
Hắn bước đi rất chậm, mỗi bước đi giống y như là màn hình video quay chậm vậy.
Khoảng cách với chiếc xe hơi đó càng lúc càng gần.
Hắn dừng ở vị trí cửa của chỗ lái xe, hơi nghiêng đầu nhìn vào trong cửa kính, trên cửa kính màu đen phản chiếu một khuôn mặt đẹp trai.
Mãi một lúc sau, hắn mới tiếp tục bước về phía trước, biến mất trong tầm nhìn của chiếc gương chiếu hậu.
Trong chiếc xe hơi, hai tay đang nắm chặt vô lăng của Kim Vũ thả lỏng ra, thế nhưng mồ hôi lạnh ứa ra trên trán đã chứng minh vừa rồi hắn đã căng thẳng nhiều đến thế nào.
Vốn dĩ hắn muốn đợi lúc Thời Sênh đi ra, ai biết được Ngôn Luật và một đám người xuất hiện, lại còn đánh nhau ở vị trí cách bọn họ không xa.
Khi tận mắt nhìn thấy Ngôn Luật đánh nhau thì bọn họ mới biết cái người con trai được mọi người đồn đại là không được động vào này rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
“Vũ… Hình như Ngôn Luật có quen biết với Giản Ngâm…” Vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy hai người đó nói chuyện với nhau, chỉ là khoảng cách quá xa không thể nghe rõ bọn họ nói gì.
“Chỉ là nói với nhau một vài câu mà thôi, đừng căng thẳng.” Kim Vũ cũng không biết mình đang an ủi người khác hay là an ủi chính bản thân.
“… Thế nhưng từ khi nào mà Ngôn Luật chủ động nói chuyện với người khác vậy?” Bọn họ nhìn rất rõ là Ngôn Luật bắt chuyện trước.
Không khí trong xe yên tĩnh đến kì dị.
“Vũ, hay là chúng ta đi xin lỗi cô ta cho xong đi, dù sao thì cô ta cũng không sao đó thôi?” Có người bắt đầu bàn lùi.
“Cậu cho rằng xin lỗi là xong à?” Kim Vũ hừ lạnh một tiếng, những lời người phụ nữ đó nói ở sân thể dục đó ngày đều khiến hắn giật mình mỗi đêm.
Cô ta nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ.
Kim Vũ có một trực giác vô cùng mạnh mẽ.
Hắn chuyển chủ đề, “Các cậu có ấn tượng gì về chiếc xe vừa nãy không?”
“Không có ấn tượng gì.”
“Không có.”
Chiếc xe đó nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, là loại xe khá phổ biến, đây là loại xe được nhiều người sử dụng, ai lại rảnh việc đi để ý đến chiếc xe phổ thông đó chứ.
“Đi điều tra xem chiếc xe đó là của ai.” Hắn cần biết, rốt cuộc người chống lưng cho người phụ nữ này là ai?
“Vậy còn Ngôn Luật…”
“Chẳng phải anh ta không làm gì sao? Có thể chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi, các cậu lo lắng cái gì?” Kim Vũ trừng mắt nhìn bọn họ, “Lại còn bị một người phụ nữ dọa thành thế này à?”
Đám người: “…” Đó mà là phụ nữ sao?
Là quái vật thì đúng hơn.
Bây giờ chỉ cần bọn họ nhớ lại cái cảnh tượng ngày hôm đó trên sân thượng thôi thì cả người đã không chịu được mà run lên cầm cập.