Cô nhi thì có bao nhiêu tiền chứ? Mộ Lí năm đó cũng chỉ mới mười bảy tuổi, hắn vì chữa bệnh cho em gái hắn, làm thêm rất nhiều ở bên ngoài, cộng thêm một chút tiền cô nhi viện cung cấp cho bọn họ, miễn cưỡng có thể duy trì điều trị cho em gái hắn.
Nhưng hắn không có bao nhiêu thời gian chăm sóc em gái hắn. Mỗi lần hắn đi làm, Hỗ Hải sẽ để cho người đem em gái hắn đi, giao cho người khách kia.
Cô ta có bệnh, cho dù sau chuyện này cô ta khóc nháo, hắn ta cũng sắp xếp đánh lừa được Mộ Lí.
Cho đến một ngày người khách kia làm quá, giết chết em gái hắn, còn lưu lại dấu vết trên tay và trên chân em gái hắn.
Bọn họ vốn đã soạn một cái lý do, muốn lừa Mộ Lí, nhưng Mộ Lí nhìn thấy những dấu vết kia.
Mộ Lí tức giận muốn báo cảnh sát, lúc đó Hỗ Hải đang có vụ hợp tác rất quan trọng với người khách kia, không thể đắc tội vị khách đó, càng không thể để cho cảnh sát tới điều tra.
Mà Mộ Lí chẳng qua chỉ là một cô nhi, chết rồi cũng không ai quan tâm, cho nên Hỗ Hải thuê sát thủ, quyết định nhổ cỏ tận gốc.
Sau đó Mộ Lí bị ép đến nhảy xuống biển.
Bảy năm sau, hắn trở lại.
Dùng thân phận bác sĩ trình độ học vấn cao, trẻ tuổi nhất quay về đây.
Bảy nắm trước tên của hắn không phải là Mộ Lí, mà theo họ của viện trưởng của cô nhi. Sau khi trở lại, tướng mạo hắn thay đổi cũng không giống so với bảy năm trước nên ông ta hoàn toàn không nhớ ra được.
“Là ông làm hại quá nhiều người, cho nên mới không nhớ ra được nhỉ?” Thời Sênh không thương tiếc vạch trần tấm màn của Hỗ Hải.
Nếu như chỉ hại một người, hắn sẽ luôn nhớ, cảm thấy chỗ nào cũng giống như người kia.
“Người kia là ai?”
“Ai?” Hỗ Hải không phản ứng kịp.
“Kẻ hại chết em gái Mộ Lí là ai?”
“... là Nhậm Hoa.”
Thời Sênh mò ra một chai thuốc từ không gian, mở nắp bình.
Hỗ Hải đương nhiên biết vật kia, “Cô... điều cô muốn biết tôi đều nói cho cô... cô muốn làm gì?”
Thời Sênh cầm chai thuốc tiến lên, mặt tươi cười, “Để cho viện trưởng Hỗ cũng nếm thử một chút mùi vị của thuốc này.”
Hỗ Hải kinh hoàng lắc đầu, “Đừng...”
“Cái này cũng không do ông quyết.”
Thời Sênh nắm được cằm Hỗ Hải, đổ cả bình thuốc vào miệng hắn. Sau khi chắc chắn hắn nuốt xuống hết rồi, lúc này mới buông hắn ra.”
“Ọe...” Hỗ Hải muốn nhổ những thứ thuốc kia ra.
Thuốc đó mỗi lần chỉ có thể uống một viên, hắn uống nhiều như vậy, sẽ chết.
Thời Sênh đợi khoảng nửa giờ, buông Hỗ Hải ra, xóa sạch dấu vết mình đã ở đây, leo lên bệ cửa sổ, “Bác sĩ Hỗ, thời gian còn lại, hưởng thụ thật tốt nhé.”
Cô nhảy một cái, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống.
Hỗ Hải vẫn còn tê liệt trên đất, một giờ trôi qua, thuốc đã không phun ra được nữa.
Không, hắn không muốn chết.
Hỗ Hải luống cuống tay chân đi tìm điện thoại, như nắm được một cái phao cứu mạng, nhanh chóng lục danh bạ.
“A lô, tôi muốn gặp anh, đúng bây giờ! Bây giờ phải gặp, nếu như tôi xảy ra chuyện, anh cũng không chạy thoát đâu, mẹ kiếp.” Hỗ Hải gào xong liền cúp điện thoại, từ dưới đất bò dậy đi ra ngoài.
Thời Sênh nhìn Hỗ Hải lái xe rời đi.
Cô không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn. Hỗ Hải đi gặp một người, hai người chắc không nói xuôi, cãi nhau. Hỗ Hải đập cửa rời đi, đi được một nửa, vẻ mặt Hỗ Hải đột nhiên hung ác, hắn lại quay trở lại.
Lúc người ở đó còn chưa kịp phản ứng, một dao đâm chết đối phương.
Một viên thuốc có thể khiến cho bệnh nhân thất thường, Thời Sênh nhét cho hắn nhiều thuốc như vậy, đâm chết một người có là gì, quá bình thường.
Lúc lái xe trở về, tinh thần Hỗ Hải càng lúc càng hoảng hốt, càng lộ ra nóng nảy. Đèn đỏ trước mặt nửa ngày không sáng, Hỗ Hải đạp cần ga xông tới, đâm vào xe tải chở hàng. Xe của hắn trực tiếp bị lật, trượt đi một đoạn trên đường, thanh âm chói tai phá vỡ chân trời.
Thời Sênh đứng ở trên vỉa hè, mắt lạnh nhìn người đi đường xông về bên đó.
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa tới, Thời Sênh xoay người rời đi, chớp mắt một cái liền biến mất ở trong đám người.
Đây là một vụ tai nạn giao thông, mà người chết lại là Phó viện trưởng của bệnh viện tâm thần Trung Sơn gần đây đang sôi sùng sục, vụ án này lại chuyển đến tay Chu Ninh.
Lúc Chu Ninh đang tra camera, nhìn thấy Thời Sênh đứng ở trên vỉa hè, sắc mặt đột nhiên tối sầm, lại là cô ta!
Sao mà chỗ nào cũng có cô ta.
Lần này cô ta đứng xa như vậy, cho nên Chu Ninh không có lý do gì đến tìm cô ta, chỉ có thể hoài nghi ở trong lòng.
…
Mộ Lí nhìn thấy tin tức, phản ứng đầu tiên là đi túm cổ áo Thời Sênh, xách cô đến trước mặt mình, “Anh không phải là kêu em không được phép động thủ với hắn ta sao?”
Thời Sênh mặt đầy vô tội, “Tự hắn xảy ra tai nạn xe... liên quan gì đến em?”
Mộ Lí nhìn cô không nói lời nào.
“Được rồi được rồi, nhưng nếu không giết chết hắn, thì hắn sẽ giết chết anh.” Thời Sênh đầu hàng, “Em làm sao có thể nhìn người khác ra tay với anh? Cho dù là có suy nghĩ thôi cũng không được.”
Mộ Lí đột nhiên kéo Thời Sênh vào trong ngực, “An Khởi, anh nên làm gì với em đây hả?”
Hắn cứ không chú ý, cô liền làm ra một đống chuyện lớn, còn là loại chuyện rất nguy hiểm.
Thời Sênh ôm lấy hắn, thanh âm rất nhẹ, “Anh phải làm chỉ có một việc, luôn ở bên cạnh em.”
Em có thể vì anh mà loại bỏ mọi chướng ngại, anh chỉ cần ngồi lên ngai vàng em tạo ra cho anh, không bao giờ phản bội em.
Mộ Lí siết chặt cánh tay, hắn sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Rất lâu sau, Mộ Lí buông cô ra, “Em còn làm gì nữa?”
“Nhậm Hoa.”
Mộ Lí không hiểu.
“Cái đó a... Hỗ Hải nói với em mấy chuyện, Nhậm Hoa hẳn là người anh đang tìm.”
Mộ Lí nhướng mày, “Em biết cả rồi?”
“Ừm.”
Mộ Lí nhìn ra ngoài cửa sổ, trước đây rất lâu hắn luôn một lòng muốn báo thù, dường như đây là ý niệm để cho hắn chống đỡ sống tiếp. Nhưng không biết từ bao giờ, ý niệm này dần dần phai nhạt.
Từ sau khi gặp cô, chuyện này dường như không còn quan trọng như vậy nữa.
Nhưng hắn phải hoàn thành.
Mộ Lí kêu người bắt đầu sử dụng những gì trước đó Thời Sênh cho hắn.
Hết tin tức đen tối này đến tin tức đen tối khác tuôn ra, nhân sĩ các giới bắt đầu hoang mang bất an. Thế đạo bây giờ, có ai là không có một chút dữ liệu đen tối chứ.
Đặc biệt là người có quan hệ với bệnh viện tâm thần Trung Sơn, càng vô cùng lo lắng.
Nhưng bây giờ Hỗ Hải đã chết rồi, việc bọn họ có thể làm chỉ là nghĩ cách phủi sạch cho mình.
…
Khu hút thuốc của bệnh viện.
Hai người đàn ông đứng ở cửa phòng bệnh.
“Đội trưởng, anh nói đây là ai làm? Chúng ta tra lâu như vậy, đều không tra được tin tức gì hữu dụng, người này ra tay một cái liền kéo nhiều người xuống nước như vậy...”
“Không biết.” Đội trưởng hít một hơi thuốc, thanh âm trầm trầm, “Thông báo mọi người bắt đầu làm việc đi.”
“Đã thông báo rồi, lần này để xem bọn họ còn có cách nào mà tranh cãi. Vụ án này chúng ta đi theo lâu như vậy, lần này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.”
Đội trưởng thâm sâu nhìn hắn một cái, “Cậu cảm thấy nên vui vẻ à?”
“... Lẽ nào không nên sao?” Nhiều chứng cứ như vậy, bây giờ bọn họ tra dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Đội trưởng hận không thể rèn sắt thành thép, “Có một người không biết tên, lúc chúng ta còn chưa tra được cái gì, tóm được chứng cứ như vậy, lúc này tuôn toàn bộ ra, cậu cảm thấy người này là đang giúp chúng ta sao?”
“Chẳng lẽ... không phải sao?
“Cậu xem xem trên danh sách này, tùy tiện một người đã đủ cho chúng ta bận tối mắt rồi. Những thứ chứng cứ kia có phải là thật sự hữu hiệu hay không còn cần chúng ta đi tra xem, không phải trên đó nói có là có, mà nhiều thời gian như thế, đủ để cho những người đó tiêu hủy chứng cứ rồi. Bây giờ cậu còn cảm thấy là có người đang giúp chúng ta không?”