Lúc này Cesar mới lại tiếp tục nói cho cô nghe về các hạng mục công việc tiếp theo.
Phượng Từ vẫn luôn an tĩnh lắng nghe, cô vì hắn mà đồng ý chuyện này, hắn không thể phản bác lời cô.
Ở thế giới này vẫn luôn ở bên cô, nhưng mỗi lần hắn đau đớn cũng sẽ làm cô đau đớn theo, hắn không muốn thấy cô khó chịu vì hắn.
Hơn nữa cô ấy đồng ý… hẳn là cũng có suy xét riêng của mình.
“Chắc chắn đầu não sẽ bố trí các cửa ải khó khăn để chia rẽ hai người, việc của hai người là phải tuyệt đối tin tưởng đối phương, tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình…”
Cesar lại nhìn Phượng Từ, “Bỏ đi, hắn không có ký ức nên nói với hắn cũng chẳng được gì, cô nhớ kỹ là được.”
Thời Sênh cũng nhìn Phượng Từ, hơi mỉm cười: “Tôi đương nhiên rất tin tưởng người đàn ông của mình rồi.”
Cô đã nói rồi, những CP có thể bị hủy đều không phải tình yêu đích thực.
“Chuyện cuối cùng tôi muốn nhắc nhở cô…”
Mà hnfh trước mặt Cesar đột nhiên hiện lên, một loạt ký tự bị đánh ra như bị hack vậy.
“Cậu nhắc đủ nhiều rồi đấy.”
Sắc mặt Cesar thay đổi, vội vàng nuốt câu đang chuẩn bị nói vào bụng, chỉ cho Thời Sênh một ánh mắt ngụ ý: cô nhất định phải chịu đựng.
“Thời Sênh phải không?”
Thời Sênh híp mắt, giọng rất không tốt: “Linh, đã lâu không gặp.”
“Cô quen tôi sao?”
“Ha, quý nhân hay quên chuyện nhỉ.” Thời Sênh nhướng mày, không tiếp tục nói nữa mà lại xoay sang chuyện khác, “Quên mất, mi không phải người.”
Cesar: “...”
Chọc trời, chọc người, chọc Liên minh, giờ ngay cả Linh cô ta cũng chọc luôn sao?
Bà trẻ ơi, cầu xin bà ngừng nghỉ một chút được không?
Vất vả lắm hắn mới khiến đầu não đồng ý với điều kiện của mình, nếu như giờ nó lại bị Thời Sênh làm cho khó chịu và đổi ý thì quả thật không còn đường cứu vãn nữa.
Bên kia, Linh hơi trầm mặc một chút, sau đó một dòng chữ lại xuất hiện trong không trung.
“Chúc cô may mắn.”
Sau đó, màn hình liền biến mất.
Thời Sênh cười âm trầm. Cesar có cảm giác như cô đang có ý đồ gì đó, nhưng mà cô ấy đã đồng ý rồi, còn có ý đồ gì được chứ?
Cesar bình tĩnh nói: “Chờ tôi sắp xếp ổn thỏa thì có thể bắt đầu. Hai người có thể đi chuẩn bị một số thứ cần thiết.”
Cesar đang cố gắng dùng một cách khác để nhắc nhở Thời Sênh rằng không gian của cô có thể mang theo một số thứ, vì dụ như thiết kiếm trói buộc với linh hồn của cô, chắc chắn có thể mang theo.
Bọn họ không phải khảo hạch tay không nghịch tập, vì thế Cesar rất hy vọng cô có càng nhiều át chủ bài càng tốt, như vậy thì khả năng vượt qua khảo hạch cũng sẽ lớn hơn.
…
Thời Sênh dẫn Phượng Từ rời đi, trở về nhà chính của Thời gia.
Bởi vì giới nghiêm nên Ngu Tường cũng không thể rời khỏi Lam Tinh, vẫn luôn ở tại nhà chính. Giờ Thời Sênh và Phượng Từ trở về, Ngu Tường vội vàng xuống lầu.
“Tiểu Sênh.”
“Dì Ngu, con biết dì muốn nói gì. Nhưng giờ đang là thời điểm đặc thù, khoảng cách từ đây tới Đế Đô Tinh lại quá xa, nếu dì xảy ra chuyện gì thì con không thể chạy sang kịp thời được. Ngài không muốn người khác lấy mình để đe dọa con, đúng không?”
Ngu Tường hơi sửng sốt, “Aizz, là dì không suy nghĩ chu đáo rồi.”
Quan hệ của hai người tuy rằng rất ít người biết, nhưng một khi bị phát hiện thì nhất định sẽ bị lợi dụng.
“Chờ con giải quyết xong hết thì sẽ lại đưa dì về Đế Đô Tinh.”
Ngu Tường tỏ vẻ đã hiểu, “Con cứ bận chuyện của con đi, dì Ngu sẽ không đem tới thêm phiền toái cho con. Hôm nay ở lại ăn cơm chứ?”
“Vâng.” Thời Sênh gật đầu.
Ngu Tường gật đầu liên tục: “Vậy dì đi chuẩn bị, chuyện lần trước đột nhiên xảy ra nên dì còn chưa kịp uống rượu mừng của hai đứa, lần này bù lại vậy.”
Thời Sênh nhìn Ngu Tường rời đi rồi dẫn Phượng Từ tới từ đường ở sau nhà chính.
Mấy ông lão lần trước đang chờ, ai nấy đều rủ mi, cũng không nhìn thấy rõ thái độ của họ.
Thời Sênh đứng yên trước mặt họ, “Làm phiền mấy vị trưởng lão.”
Mấy ông lão đồng thời ngẩng đầu, trên mặt đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Cô ấy lại dùng kính ngữ?
Trời sắp đổ mưa máu sao?
Mọi người nghĩ tới những lời đồn gần đây, cô ấy chiều chuộng vì thiếu gia Phượng Từ này lên tạn trời, nghe nói còn vì hắn mà nổi trận lôi đình.
“Đây là chức trách của chúng tôi.” Một ông lão trong nhóm lên tiếng, “Thiếu gia Phượng Từ, mời vào bên trong.”
Phượng Từ nắm chặt tay Thời Sênh không hề động đậy.
Thời Sênh trấn an hắn, “Không sao, theo họ vào đi, nếu bọn họ dám động vào anh một chút, em sẽ đòi lại gấp trăm lần.”
Mấy ông lão: “…”
Ai mà dám động vào hắn chứ?
“Em…”
Thời Sênh biết hắn định nói gì nên ngắt lời: “Em không thể vào, em chờ anh ở ngoài này, đừng tức giận có được không?”
Phượng Từ không buông tay, ý nói Thời Sênh không vào thì hắn không vào.
Mấy ông lão xấu hổ.
Thời Sênh kéo Phượng Từ đi sang bên cạnh rồi nhỏ giọng giải thích: “Ngoan một chút, bọn họ sẽ không làm gì anh cả đâu, anh chỉ cần làm theo những gì bọn họ nói thôi, sẽ xong rất nhanh mà.”
Phượng Từ mím môi không hé răng.
Không đồng ý cũng không từ chối.
Một lời không hợp liền ngậm miệng!!
Thời Sênh bất đắc dĩ, dù cô có dỗ dành thế nào thì Phượng Từ cũng đã phát huy bốn chữ “cậy sủng mà kiêu” đến tận cùng, chính là không vui.
“Đi thôi tiểu tổ tông.”
Ông đây thật cmn thiếu nợ anh rồi!
Lúc này mặt mày Phượng Từ mới giãn ra.
Mấy ông lão kia thấy Thời Sênh muốn vào cùng Phượng Từ thì trừng mắt, muốn cản nhưng lại không dám cản, cuối cùng chỉ có một ông lão đứng ra nói: “Gia chủ, cái này không hợp quy củ.”
“Tôi chính là quy củ.”
Mấy ông lão lập tức không dám nói gì nữa, trong đáy lòng mặc niệm tội lỗi rồi cùng theo Thời Sênh vào.
Từ đường vẫn trống rỗng như cũ, Thời Sênh lập tức đi tới bức tường trong cùng, sờ soạng trên tường mấy cái, một cánh cửa xuất hiện.
Phòng bên trong nữa chỉ có một tế đàn giống tế đàn như hôm tổ chức hôn lễ. Mấy ông lão nối đuôi nhau tiến vào, Phượng Từ phát hiện trong tay họ có cầm theo một hộp làm từ gỗ đàn.
“Tôi tự mình làm, các vị ra ngoài trước đi, xong sẽ gọi các vị vào.” Thời Sênh nhận lấy cái hộp gỗ đàn kia rồi đuổi mấy ông lão đang định nói gì nhưng lại thôi kia ra ngoài.
Đã vào đây rồi, cũng chẳng để bụng mấy quy củ kia nữa.
Thời Sênh bảo Phượng Từ nằm xuống tế đàn. “Muốn xăm ở nơi nào?”
Phượng Từ nhìn cô nghi hoặc, cái gì cơ?
“Tộc huy.” Thời Sênh mở hộp gỗ đàn ra, “Mỗi người sau khi tiến vào Thời gia đều sẽ xăm lên người, vốn dĩ được hoàn thành bởi các bị trưởng bối đức cao vọng trọng trong gia tộc, thể hiện sự trịnh trọng và tôn kính với gia tộc.
Phượng Từ căn bản chẳng nghe những lời sau: “Trên tay được không?”
“Có thể chứ, nhưng em muốn xăm nó lên eo anh.” Thời Sênh cười tủm tỉm nhìn hắn.
Eo?
Phượng Từ nghĩ lại, cũng có một thế giới cô đã từng xăm cho hắn.
Nhưng hắn mẫn cảm nhất là ở eo, ai lại xăm lên đó chứ?
Phượng Từ đấu tranh một hồi rồi chậm rãi vén vạt áo lên, không khí lạnh lướt qua da làm nơi đó nổi lên một tầng da gà.
Thời tiết đã chuyển lạnh rồi.
Thời Sênh hôn lên mặt Phượng Từ một cái, “Đau thì bảo em.”
Thời Sênh vừa mới sờ vào hông hắn thì Phượng Từ đã rùng mình một chút, trên mặt lập tức đỏ ửng. Hắn cắn môi, tầm mắt dừng lại bên eo mình, bàn tay trắng nõn của cô đang đỡ eo hắn, chủ nhân bàn tay ấy thì cúi đầu lấy thứ ở trong hộp gỗ đàn ra.