Những chuyện này là góp nhặt từng ngày mà xảy ra, cho đến năm nguyên chủ mười tám tuổi ấy, có một người đàn bà mang hai đứa bé đến cửa, tất cả mâu thuẫn bùng nổ.
Mẹ của nguyên chủ bị giam lỏng, vì nguyên chủ, bà ấy không thể không giao ra xí nghiệp dưới tên mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác hai đứa con riêng kia vẫn không ưa nguyên chủ, không biết từ chỗ nào lấy được một loại thuốc, tiêm cho nguyên chủ, loại thuốc kia sẽ bị nghiện, gần như ma túy.
Lúc được phát hiện ra, nguyên chủ đã mất đi phần lớn trí nhớ, mẹ nguyên chủ lúc này mới cầu đến chú em chồng vẫn luôn thầm thích bà ấy, để cho ông ấy mang nguyên chủ đi.
Mộ Trần chưa bao giờ nghĩ tới muốn tranh đoạt gia sản gì. Ông ta lăn lộn từ nhỏ trong giới giải trí, những người muốn tranh gia sản của Mộ gia kia, cũng không thèm để ý đến thiếu gia Mộ Trần nhỏ nhất này.
Nhưng Mộ Trần muốn đem nguyên chủ đi, cũng không dễ dàng như vậy.
Mẹ của nguyên chủ hình như chuyển không ít đồ đứng tên nguyên chủ, dẫn đến ba nguyên chủ coi chừng cô ấy rất nghiêm. Cuối cùng là mẹ nguyên chủ giúp đỡ, ông ta mới đưa người đi được.
Ông ta mất rất nhiều thời gian tránh tai mắt của Mộ gia, cho người bố trí xong.
Nhưng chờ lúc ông ta trở lại, mẹ nguyên chủ đã chết, đồng thời còn có một đứa con riêng cũng chết.
Nói trắng ra, là một trận ân oán của nhà quyền thế, nguyên chủ chẳng qua chỉ là một kẻ xui xẻo.
Trở thành kết tinh của một trận hôn nhân lấy tình yêu làm trò lừa bịp.
“Bà ấy để lại cho tôi những gì?” Người Mộ gia nếu như để ý như vậy, khẳng định không phải là thứ đơn giản.
“Không biết, có lẽ có liên quan tới Phó gia. Mấy năm này, hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm được quyền quản lý công ty của mẹ cháu.”
Phó là họ của mẹ nguyên chủ.
Mộ Trần dừng một chút, “Bà ấy rất thông minh, sẽ không thật sự giao thứ quan trọng ra. Cháu là đứa con duy nhất của bà ấy, bà ấy khẳng định là để lại cho cháu. Nếu như cháu vĩnh viễn không nhớ ra, những thứ đó vĩnh viễn cũng không có ai biết, tiền Phó gia kiếm được, quyên cho công ích hết.”
“Bọn họ hoàn toàn có thể làm giả, nói tôi chết rồi, thứ đứng tên tôi tự nhiên sẽ trở lại trên tay bọn họ.”
Mộ Trần nhìn cô: “Cháu chết rồi, những thứ đó cũng bị quyên ra như vậy, ai cũng không có được.”
Thời Sênh trầm tư chốc lát, bây giờ thân phận đã khá rõ ràng, nguyên chủ chỉ là để cô làm rõ thân phận, cũng không kêu cô giúp đỡ nghịch tập, cho nên, nhiệm vụ này tới đây là chấm dứt rồi.
Thời Sênh đứng dậy, “Cảm ơn đã nói cho biết.”
Mộ Trần ngẩn ra, gọi Thời Sênh lại, “Cháu không hỏi những thứ khác sao?”
“Vẫn còn có cái gì phải hỏi sao?” Nên biết cô đều đã biết rồi.
Mộ Trần: “…”
Vì để tránh cho bị người của Mộ gia phát hiện, ông ta chưa bao giờ đi thăm cô, cũng chưa từng nghe ngóng tin tức của cô, không nghĩ tới nhiều năm không gặp như vậy, cô lại dưỡng thành tính tình như vậy.
“Cháu không muốn biết mẹ cháu để lại cho cháu cái gì sao?”
“Không có hứng thú.” Trừ tiền chính là quyền, nhưng những thứ này đối với cô mà nói, rất dễ dàng, không có gì đáng tranh.
Mộ Trần cổ quái quan sát Thời Sênh mấy lần, dường như đang nghiên cứu cô thật sự là không thèm để ý, hay là giả vờ.
“Vậy thì… chúc cháu may mắn.” Cô đi ra rồi, làm sao có thể chỉ lo thân mình.
“Đing đang…”
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Mộ Trần đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, “Sao cậu lại tới đây?”
“Cô ấy đâu?”
Mộ Trần hiểu ra, để cho hắn đi vào, “Cậu sợ tôi làm gì cô ấy sao?”
Mộ Lí trầm mặt đi vào trong, thấy Thời Sênh hoàn hảo không hao tổn gì đứng đó, hắn mới thở phào.
Thời Sênh có chút kinh ngạc, “Sao anh lại đến đây?”
“Lo lắng cho em.”
Vừa rồi lúc hắn lên weibo nhìn thấy ảnh cô ở cạnh Mộ Trần bị paparazzi chụp được, lập tức bỏ chuyện đang làm xuống chạy tới đây.
Mộ Trần khoanh hai tay trước ngực nhìn Thời Sênh và Mộ Lí, “Cũng may là con cô ấy, tôi sẽ không làm gì con bé cả, có điều Mộ Lí… Chuyện cậu đồng ý với tôi, hình như cũng làm không tốt.”
“Cô ấy bây giờ rất an toàn.”
Mộ Trần ý tứ không rõ hừ nhẹ một tiếng, “Vậy sao?”
Ánh mắt Mộ Lí kiên định, “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Mộ Trần giơ giơ tay, “Dù sao cũng là tôi quản nhiều việc đâu đâu, mấy người đi đi. Từ nay về sau, chúng ta hết nợ.”
Mộ Lí lập tức dẫn Thời Sênh ra ngoài, Mộ Trần không ngăn cản. Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất, Mộ Trần thở dài, “Quả nhiên vẫn là không xuống tay được… cũng bởi vì cô ấy là con của em sao?”
…
Bên ngoài biệt thự, Mộ Lí nhét Thời Sênh vào trong xe, nhanh chóng nổ máy, rời khỏi chỗ này, khu biệt thự phía sau dần dần biến mất.
Giọng Mộ Lí chậm rãi vang lên, “Ban đầu là Mộ Trần kêu anh đưa em đi. Ông ta chưa nói có mục đích gì, chỉ nói anh tìm một chỗ an toàn cho em. Anh nợ ông ta một cái nhân tình, anh phải trả cho ông ta.”
Mộ Lí từ đầu tới cuối đều không biết Mộ Trần có quan hệ như thế nào với cô, hắn cũng lười hỏi, chỉ cần làm xong chuyện này, hắn sẽ trả được nhân tình này, hắn cũng có thể thuận lợi đi vào bệnh viện.
Nhưng hắn không nghĩ tới, mình sẽ thích cô.
Thời Sênh tiếp lời, “Ông ta có mục đích với em, có điều sau đó từ bỏ rồi, người này có bệnh.”
Mộ Trần cũng không rộng lượng như ông ta biểu hiện ra như vậy, không màng quyền thế.
Ngược lại ông ta che giấu dã tâm rất sâu, sâu đến nỗi người ta không nhận ra được, loại người như vậy mà đánh lại, sẽ rất đáng sợ.
Ông ta đại khái là thật sự thích mẹ nguyên chủ, nếu không cũng sẽ không từ bỏ cơ hội tốt lớn như vậy.
Đối với Thời Sênh mà nói, từ bỏ cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối là có bệnh.
[Nếu như có một ngày, cần cô chọn lựa giữa Phượng Từ và một chuyện rất quan trọng với cô, cô sẽ chọn cái gì?] Hệ thống đột nhiên nhảy ra đặt câu hỏi.
“Tại sao phải chọn?”
[…] Ví dụ thôi.
“Không có nếu như, ta sẽ không để cho hắn rơi vào nguy hiểm.”
[Ký chủ cô khinh thường như vậy, sẽ thua thiệt đó.] Con người sống trên đời, ai mà không có gì ngoài ý muốn chứ?
Thời Sênh hừ lạnh, “Có thể thử xem.”
[…] Rất tốt, cuồng vọng tự đại như vậy, không hổ là Ký chủ nhà nó.
Mộ Lí rất lo cho cô, sau mấy ngày đều không đi ra ngoài, một mực ở nhà bầu bạn với cô, rất sợ xoay người một cái, cô sẽ xảy ra chuyện.
Cuối cùng là Thời Sênh nhìn hắn không nhịn được, tống cổ hắn ra ngoài.
Con hàng này cứ xẹt qua trước mặt cô, chơi game cũng không có cách nào mà tập trung tinh lực.
Mộ Lí mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ, chỉ có sớm không có muộn.
Nhưng thế này, thời gian của hắn liền bị giảm bớt, mỗi ngày chỉ có thể chờ Thời Sênh ngủ mới đến thư phòng tiếp tục làm những việc hắn chưa xong.
Sau đó mấy ngày Thời Sênh không ra ngoài, nhưng mỗi lần cô ra ngoài, đều có thể cảm giác được có người đi theo cô.
Thời Sênh cố ý chọn một buổi tối, ra đi bộ một vòng, cố ý đi bộ đến nơi vắng vẻ.
Ngắm nhìn bốn phía, là một chỗ đánh nhau tốt.
Thời Sênh phất phất tay áo, “Đi ra đi.”
Người theo dõi cô chắc là không ngờ, một lúc lâu mới từ chỗ tối đi ra. Tổng cộng ba người, một người trong đó đứng ở phía trước nhất, hắn gật đầu một cái với Thời Sênh, “Đại tiểu thư, tiên sinh mời người về nhà.”
“Về nhà? Trở về nhà nào?”
“Mộ gia.”