Mục lục
Boss Là Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 105ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (19)

Người không sợ cái chết không phải là người muốn tìm chết, mất đi mục tiêu sống sót.

Bọn họ sẽ không tìm chết, ngược lại càng sống tốt hơn so với những người khác, càng sống bừa bãi hơn.



Lúc Thích Minh Tuyết trở ra nhìn có vẻ rất suy yếu, ba người đi theo sau lại vô cùng phấn chấn, nói lời cảm ơn cô ta rất chân thành.

Thời Sênh ôm con mèo trắng dựa vào một đài thực nghiệm, sắc mặt đạm mạc nhìn chằm chằm Thích Minh Tuyết.

Nước linh tuyền của Thích Minh Tuyết thực ra cũng không có vạn năng, nó không có hại với chủ nhân của mình, nhưng mà với người khác…

Ha hả, cứ chờ tới lúc bị xác sống cho vào tầm ngắm đi.

Hiện giờ Thích Minh Tuyết còn chưa cứu được nhiều người, hơn nữa cơ bản đều là người thường, những người đó bị xác sống bắt được thì sẽ không giữ được mạng nên không bao giờ rời khỏi khu an toàn nên tạm thời chưa phát hiện ra sự khác thường nào.

Giải quyết xong chuyện này, Thường Tân mới có tâm tình thương lượng với mọi người xem tiếp theo nên làm gì.

Không biết xác sống cấp bốn ở bên ngoài đã đi chưa, nếu đi rồi thì bọn họ còn có thể xông ra.

“Không phải binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến có dị năng giả hệ thổ cấp bốn sau? Bảo hắn ra ngoài xem một chút.” Có người đề nghị.

Thường Tân nhíu mày. “Cấp bốn? Hiện tại dị năng giả cao nhất mới có cấp ba, sao mọi người biết hắn đã cấp bốn?”

“A, chúng tôi cũng chỉ đoán thôi, dị năng của hắn nhìn mạnh hơn chúng tôi nhiều mà.”

“Hắn sẽ không đồng ý đâu…” Vừa rồi còn ra tay đánh người ta, hơn nữa trước đó bọn họ còn vây đòi đánh mấy người bên kia.

“Không phải giờ họ cũng bị nhốt ở đây sao, cái này cũng đâu phải chỉ vì chúng ta.”

Có được không thì cũng phải thử một chút, chúng ta không thể cứ bị nhốt mãi ở đây được. Dù chúng ta có muốn ở lại thì cũng không có đủ đồ ăn.”

Cuối cùng mọi người đều đồng ý để Tiểu Bàn của binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến ra ngoài xem xét.

Vì đề phòng bọn Thời Sênh không đồng ý, Thường Tân còn tập hợp tất cả mọi người lại, rất có ý huy hiếp.

Thời Sênh dựa vào đài thực nghiệm, nhìn một đám người vây mình lại, ba người Thanh Ngọc cũng đã đứng lên, thấy bọn họ ào ào xông tới thì vô cùng cảnh giác.

“Đội trưởng cố, chuyện vừa rồi chúng ta coi như hòa, hai bên đều thối lui một bước, cùng bắt tay giảng hòa được chứ?” Thường Tân đại diện đứng ra nói chuyện.

“Không cần.” Thời Sênh không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái. “Bọn họ là người của tôi, dù có muốn họ chịu chết thì cũng phải là tôi bảo họ đi chết.”

Nhóm ba người: “…” Vì sao đáng lẽ nên cảm động thì bọn họ lại cảm thấy xấu hổ nhỉ?

Thường Tân nghe Thời Sênh nói vậy liền thay đổi sách lược: “Chẳng lẽ đội trưởng Cố vẫn luôn muốn bị nhốt ở đây?”

Thời Sênh vuốt ve sống lưng của Bạch Hổ, thần sắc đạm nhiên: “Tôi sẽ không bị nhốt ở đây, nếu các anh cầu xin tôi thì có khi tôi sẽ đại phát từ bi mà đưa các anh ra ngoài đấy, sao, có muốn suy xét một chút không?”

Thường Tân: “…”

Ai cho cô cái tự tin đó vậy?

“Đội trưởng Cố, cô đừng quá ngông cuồng. Ở đây có nhiều người như thế, dù binh đoành Không-Phục-Tới-Chiến có lợi hại thế nào thì cũng chỉ có bốn người mà thôi, còn có thể đánh hết được bọn tôi sao? Lúc này cô nên cân nhắc đoàn kết một chút, đừng vì ân oán cá nhân mà đẩy bao nhiêu người vào chỗ chết.”

Thời Sênh kinh ngạc, nhảy từ trên đài thực nghiệm xuống: “Ai bảo tôi đẩy các anh vào chỗ chết? Tôi không phải đã bảo các anh hãy cầu xin tôi sao?”

“…”

Đến lúc này, Tống Thập và Thích Minh Tuyết mới biết Thời Sênh là đội trưởng của binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến, hơn nữa còn là đội trưởng.

Lúc trước khi Thường Tân công bố thân phận của Thời Sênh thì họ không ở đây, sau khi tiến vào lại phát sinh một đống chuyện, đến tận rồi khi Tô Tế Dạ nói họ mới biết chuyện này.

Không-Phục-Tới-Chiến hóa ra lại là của cô.

Ngẫm lại cũng đúng, cũng chỉ có cô mới nghĩ ra được cái tên kỳ dị đó.

Trong lòng Thích Minh Tuyết có một tư vị không nói thành lời. Cô ta đã đoạt nhiều kỳ ngộ của Cố Nam như thế, những cái tốt nhất đều đã chiếm được, vậy mà Cố Nam vẫn có thể thành lập một chiến đội nổi danh như thế.

Chẳng lẽ cô ta thật sự không đấu lại nữ chính ư?

Không…

Mạt thế giờ mới chỉ bắt đầu, về sau cô ta đoạt được nhiều thứ hơn, tất nhiên sẽ đấu được với Cố Nam thôi.



Đàm phán tan rã một cách không vui vẻ, thiếu chút nữa còn đánh nhau, cuối cùng vẫn là Thích Minh Tuyết đứng ra giảng hòa.

Mặt ngoài là bênh biểu muội kiêu ngạo vô pháp vô thiên của mình, nhưng trên thực tế là cô ta lại càng làm cho người khác bất mãn với Thời Sênh hơn.

Thời Sênh cũng chẳng thèm nói, tùy ý để mặc kệ Thích Minh Tuyết tự biên tự diễn.

Nhưng ba người Thanh Ngọc lại tức giận bất bình.

“Nếu các anh thích cô ta như thế thì để cô ta nghĩ cách đưa các anh ra ngoài, dù sao tôi đây… cũng chả vội.”

Nếu trước đó những người này cầu xin cô, dù cho là giả bộ cầu xin đi chăng nữa thì cô có thể đồng ý với họ tới 90%.



Thường Tân không dám mở cửa, tình hình bên ngoài thế nào không ai biết, cuối cùng phái một đội cảm tử bốn người.

Nhưng bốn người đó sau khi rời khỏi đây liền không có động tĩnh gì.

Tình huống này chứng minh bên ngoài cực kỳ không tốt, xác sống cấp bốn kia có lẽ vẫn ở bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, mặt mũi mọi người đều như có mây mù giăng kín.

Thời Sênh thì an nhàn hơn họ nhiều, nên cười thì cười, nên uống thì uống, không có việc gì làm liền nhìn chằm chằm vào bức tranh kia.

Ba người Thanh Ngọc cũng nhìn rất lâu nhưng chẳng thấy bức tranh này có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao lão đại nhà họ lại rất thích nhìn nó.

Ba ngày sau, Thời Sênh vẫn cứ nhìn bức tranh.

Mà đám người kia vì đồ ăn mà đã phát sinh mâu thuẫn.

Bọn họ vốn dĩ chỉ có một người có dị năng không gian, nhưng sau đó hai bên đã tách ra, đồ ăn trên người họ cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được một tuần, được ăn ít nên giờ ai cũng đói bụng.

“Rầm!”

Thời Sênh cuộn bức tranh lại, uống nốt hộp sữa mà Thanh Ngọc đưa cho, hút hai ngụm lại nhìn đám người trong căn phòng này.

“Đi thôi, Thiên Lê chắc cũng xong ồi.” Trước đây, mỗi lần Thiên Lê thăng cấp đều hết ba ngày, lần này chắc cũng như thế.

“Rốt cuộc cũng được ra ngoài rồi.” Lâm Phong than thở một tiếng, ở đây chả có gì để làm, ngoài ăn thì cũng chỉ biết ngủ, sau đó lại cùng đám người kia cãi nhau, chán chết đi được.

Ba người nhanh chóng thu dọn lại đồ vật.

Động tác của họ liền khiến người khác chú ý.

“Bọn họ định làm gì?”

“Anh nói liệu Cố Nam thật sự có thể mang chúng ta ra ngoài sao?”

“Nơi này đã bị phong kín rồi, không phải đội trưởng Thường đã nói rồi sao? Hơn nữa, dị năng giả hệ thổ của chúng ta cũng đã thử qua, mặt đất này đã có hạn chế nên không thể từ dưới chui lên được được. Ngay cả cái tên béo kia có là dị năng giả cấp bốn đi chăng nữa thì cũng không thể chui ra được.”

Tống Thập là nam chính nên thông minh hơn đám người này, hắn đánh thức Tô Tế Dạ đang ngủ: “Chúng ta đi qua đó, không cần đến gần quá, cô ấy chắc không đuổi người đâu…”

Ba ngày này hắn đã quan sát, có đôi khi đồ ăn bọn họ vứt ra, người khác lấy đi họ cũng sẽ không nói gì.

Nhưng nếu ngươi muốn cướp, chúc mừng, chịu khó nằm lại dưới đất đi.

Cô gái Cố Nam này làm việc không theo tiêu chuẩn nào, nghĩ gì liền làm đó, nhưng trên thực tế sâu trong lòng cô ấy đã có tính toán.

Thời Sênh đứng ở trước vách tường trong cùng, bảo Thanh Ngọc mở bức tranh kia ra.

Lúc này khi so sánh lại phát hiện ra bức tranh này đã được khắc lên tường rồi.

Vách tường rất trắng, mà nét khắc cũng rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện ra.

“Lão đại… cái này…” Từ khi nào cô đã phát hiện ra vậy?

Có lẽ là ngay từ đầu khi lấy bức tranh về cô đã nhận ra rồi.

Trên bức họa này chứa đựng mật mã rời khỏi căn phòng, Thời Sênh không khỏi bội phục trí thông minh của nhân loại có đôi khi cao tới mức dọa người, nhưng đôi khi lại làm những việc ngu ngốc tới mức cả hệ ngân hà cũng không cứu nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK