Cô từ trong cửa lớn đi ra, đứng ở cửa như đang đợi ai đó.
Còn đẹp hơn mười năm trước.
Đẹp đến tinh xảo, như một đóa hoa được người ta che chở, bao bọc cẩn thận.
Mà cô ta quả thật đúng là một đóa hoa được người ta che chở.
Nghe nói Diệp Sâm vì cô ta mà hợp đồng trăm triệu cũng có thể hủy, nguyên nhân chỉ vì lão tổng của đối phương nhìn cô ta quá nhiều.
Muốn hợp tác với Đế Lam ư, có thể, nhưng tiên quyết là đừng nhìn tổng tài phu nhân của bọn họ.
Anh nói không cho người nhìn thì anh đừng mang ra khoe đi.
Nhưng mà có vài trường hợp quan trọng, vị Diệp tổng này phải mang phu nhân tới tham dự cùng. Mà Diệp phu nhân lại đẹp như thế, người ta có muốn không nhìn cũng không được.
Từ Mi nghĩ tới những gì mình gặp phải mấy năm nay, so với cô ta thì quả đúng là một trời một vực.
Từ Mi hít sâu một hơi, chạy về phía đó, “Cốc Lam.”
Lúc Từ Mi mới xây dựng sự nghiệp cũng khá chật vật, nhưng mấy năm nay tình hình của công ty dần tốt lên, cô ta cũng chú trọng vào trang điểm, rốt cuộc cũng là nữ chính, mặc đồ công sở vào cũng khiến người ta phải trừng mắt mà nhìn.
Thời Sênh đứng bên cạnh cô ta thì lại giống một thiên kim tiểu thư chưa từng phải trải qua sóng to gió lớn gì.
Mà Từ Mi như là người đã trải qua trăm sương nghìn gió, như hồng mai không sợ tuyết lạnh, có một vẻ đẹp ý nhị khác.
Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, “Từ tiểu thư đấy à!”
Tự nhiên Từ Mi cảm thấy nụ cười kia của Thời Sênh rất châm chọc.
Cô ta lạnh mặt, giọng đầy không tốt, “Cốc Lam, nhiều năm qua đi thế rồi, sao cô vẫn nắm chặt tôi không bỏ vậy?”
“Từ tiểu thư nói chuyện nghĩa trang ư?” Thời Sênh nhướng mày, “Đó là đất của tôi mà, tôi muốn làm gì Từ tiểu thư không quản nổi đâu.”
“Rõ ràng cô cố ý.” Miếng đất kia để hoang nhiều năm như thế không làm, sao tự nhiên lúc này lại xây nghĩa trang chứ? “Tôi và cô rốt cuộc có thù oán gì cơ chứ?”
“Thù gì á?” Thời Sênh dừng một chút, “Ừm… Từ tiểu thư còn nhớ chuyện trước kia cô bị bắt cóc chứ?”
Nghe thấy Thời Sênh đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, cô ta hơi hoảng hốt, những chuyện đó đã qua rất nhiều năm rồi…
“Cô có biết nếu tôi không chạy ra khỏi đó trước được thì kết cục sẽ là gì không?”
Ký ức của Từ Mi chen chúc trào ra.
Biểu tình của cô ta biến hóa rất nhanh.
Cuối cùng cắn răng nói, “Lúc trước ở trong hang núi, chẳng phải cô cũng không cứu tôi sao?”
“Tại sao tôi phải cứu cô? Lúc trước Cốc Lam vì cô nên mới bị bắt cóc. Còn chuyện cô mò lên núi, là tôi bắt cô phải lên đó sao?” Thời Sênh nghiêng đầu, “Nhưng mà tôi cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc cô lên núi làm cái gì vậy?”
Việc nữ chính xuất hiện ở trên núi quả thật rất khó hiểu.
Chẳng khoa học chút nào.
Từ Mi không trả lời vấn đề này cho Thời Sênh. “Lúc trước là cô tới tìm phiền toái trước, cô không tới tìm tôi thì sao có thể bị bắt cóc chứ?”
“Được rồi, tôi không muốn nói những chuyện này với cô, dù sao cô đẹp thì cô có lý.” Bản cô nương chỉ làm nhiệm vụ, thuận tiện hủy CP của cô chơi thôi, quan tâm mấy cái này làm khỉ gì.
Thời Sênh thấy xe của Diệp Sâm tới liền đi vòng qua người cô ta, “Mà chuyện kia cô cũng đừng nghĩ nữa, tôi nhất định phải xây dựng nghĩa trang rồi.”
Bản cô nương mà, chẳng ai có quyền khoa tay muốn chân chuyện tôi muốn xây dựng cái gì.
Từ Mi đuổi theo Thời Sênh, duỗi tay giữ chặt cô, “Cốc Lam, cô đừng có quá phận, tôi bị ép thì cái gì cũng có thể làm được đấy.”
“Cùng lắm là chết chứ gì, tới đi.” Thời Sênh giật tay ra khỏi Từ Mi, cười nhạo, “Tưởng ông sợ cô chắc?”
Diệp Sâm còn chưa dừng xe đã lao xuống, kéo Thời Sênh vào lòng, hạ giọng hỏi, “Không sao chứ?”
“Anh đã thấy em ăn thiệt thòi bao giờ chưa?”
Diệp Sâm xoa tóc Thời Sênh, “Đừng nói chuyện với những người không liên quan, lãng phí thời gian của em.”
Có thời gian thì ở bên hắn đi, dù chẳng làm gì thì hắn cũng thấy tâm tình thoải mái.
Từ Mi cứng đờ người, so với mười năm trước, giờ cô ta nhìn thấy người đàn ông này còn thấy sợ hơn.
Diệp Sâm ôm Thời Sênh lên xe. Lúc lên xe, hắn còn liếc nhìn Từ Mi một cái rồi mới đóng cửa xe lại.
…
Từ Mi còn chưa nói với Thời Sênh được bao nhiêu thì Diệp Sâm đã mang người đi rồi, coi như cô ta đã uổng phí mất mấy ngày ngồi chầu chực.
Đến khi cô ta quay về khách sạn, mệt mỏi nằm lên giường, trong đầu ngập tràn những hình ảnh trước đây.
Đầu óc mơ mơ màng màng, ý thức dần trôi xa, cô ta như trở lại tràng nổ mạnh năm đó, hỗn loạn, tiếng khóc…
Trong tràng nổ mạnh đó, Cốc Lam đã chết.
Mà cuộc sống của cô ta cũng hoàn toàn khác trước. Cô ta ở bên Hạ Vũ, có hạnh phúc mỹ mãn, có con cái đáng yêu.
Hình ảnh trong mộng cảnh dần dần vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Từ Mi bừng tỉnh khỏi mộng cảnh.
“Ting ting ting…”
Trong căn phòng trống vắng chỉ có tiếng điện thoại réo vang.
Cô ta xoa trán, sao lại nằm mơ thế này chứ?
Trong mộng hoàn toàn trái ngược với hiện thực. Trong mộng Cốc Lam chết đi, nhưng hiện thực thì cô ta vẫn còn sống.
Một hồi lâu sau, Từ Mi mới mò mẫm di động.
“Alo.”
“Từ tiểu thư, tôi đã giúp cô hẹn Diệp phu nhân rồi, ngày mai 10 giờ sẽ có xe tới đón cô.” Giọng người phụ nữ từ đầu dây bên kia vang lên.
Đầu óc hỗn loạn của Từ Mi lập tức tỉnh táo lại, “Tôi biết rồi.”
Bên kia nói hai câu liền không tiếp tục nữa, cũng cúp máy.
Từ Mi nhìn di động, ngơ ngác phát ngốc.
…
10 giờ sáng, Từ Mi ngồi trên xe tới đón mình, xe chạy thẳng một đường ra ngoại thành xa xôi.
Trên xe chỉ có Từ Mi và tài xế. Từ Mi nhìn ra bên ngoài, hỏi tài xế phía trước, “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Từ tiểu thư, Diệp phu nhân không thích nơi có nhiều người, địa điểm gặp mặt là ở một biệt thự ngoài ngoại ô.” Tài xế trả lời.
“Như vậy sao.” Từ Mi gật đầu tỏ ý đã biết, không tiếp tục hỏi nữa mà cúi đầu bấm điện thoại.
Xe chạy một hồi lâu, đại khái tới trưa mới đến biệt thự như trong lời của tài xế.
Người phụ nữ đứng ở cửa, cười đón cô ta vào, “Trên đường đi, Từ tiểu thư vất vả rồi, nhưng mà cô biết là Diệp phu nhân cũng rất khó gặp, đúng không…”
Từ Mi không nói gì, chỉ lạnh lùng tiến vào biệt thự cùng người phụ nữ đó.
Người phụ nữ dẫn Từ Mi tới phòng ăn, “Diệp phu nhân còn chưa tới, chúng ta ăn cơm trước đi.”
“Cô thật sự hẹn được Cốc Lam sao?”
Người phụ nữ bày ra vẻ mặt áy náy, giống như muốn thật sự bồi thường, “Yên tâm, tôi sẽ không lừa gạt cô.”
Từ Mi nhìn xung quanh một chút, ngồi vào bàn cơm, có người liên tục mang đồ ăn lên, thực đơn vô cùng phong phú. Từ Mi cầm đũa nếm mấy miếng rồi không tiếp tục ăn nữa, “Khi nào Cốc Lam tới?”
“Tôi hỏi giúp cô một chút.” Người phụ nữ vội vàng đứng dậy, đi tới bên kia phòng ăn gọi điện thoại.
Sau đó nhanh chóng cúp máy và quay về, “Diệp phu nhân sắp tới rồi.”
Từ Mi cảm thấy mất kiên nhẫn, cầm lấy cái ly trên bàn uống một ngụm nước.
“Cô nhìn tôi làm gì?” Từ Mi đặt ly xuống, đột nhiên nhìn người phụ nữ kia.
Trên khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ hiện lên một tia hoảng hốt, vội vàng bưng ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, che giấu sự hoảng loạn của mình.