Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Úc Hành Vân mở lời trước.
“Con bé Tiểu Hạ…”
“Rất kỳ lạ đúng không.” Cố Ngôn tự nhiên tiếp lời, “Mấy năm nay nó thay đổi rất nhiều, cũng không biết học được từ đâu đầy mình bản lĩnh. Có lúc em hơi lo lắng, sợ nó đi sai đường.”
Úc Hành Vân đưa tay ra, nắm lấy tay Cố Ngôn, “Đứa trẻ đó có chính kiến, rất có tự tin, việc của tập đoàn Thịnh Thế cũng giải quyết rất tốt, dù thủ đoạn có hơi ngang ngược, nhưng tốc độ là có hiệu lực nhất. Những cách này, bảo chúng ta nghĩ, chưa chắc nghĩ ra được.”
Cố Ngôn vẫn chau mày, “Dương Hoài Nhân không dễ đối phó như thế.”
“Anh đã thu thập một số tài liệu. Việc Dương Hoài Nhân làm, không phải chuyện nhỏ gì… yên tâm.”
Cố Ngôn nhìn ông, miễn cưỡng cười một cái.
…
Đưa Diêu Tẩm về nhà xong, lại vừa vặn gặp nam chính nữ chính, Thời Sênh điềm đạm như gió.
Nam chính nữ chính đều là mây bay gió thoảng…
Tiểu khu Diêu Tẩm ở không coi là cao cấp, cho nên, nam nữ chính tới đây làm gì?
Dạo đêm ngắm cảnh sao?
Nhưng hiển nhiên không phải như Thời Sênh nghĩ, hai người là bị truy đuổi.
Nhân vật chính luôn có rất nhiều kẻ địch.
Chính vì họ đường hẹp gặp nhau, Doãn Mạch và Thẩm Giai Âm bị ép dừng lại, người đuổi theo Doãn Mạch chặn đứng đường lui của họ.
Có lẽ là không đoán ra Thời Sênh và Úc Tửu là bạn hay thù, người bên đó cũng không dám manh động. Bba bên hình thành cục diện giằng co.
“Đợi em một chút.” Thời Sênh nói với Úc Tửu một tiếng.
Úc Tửu cười gật đầu, lùi vào một bên, trông nhàn nhã tuỳ ý, thực tế trên người căng ra, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay.
“Đều nói là đổ dầu vào lửa, Thẩm Giai Âm, đừng nói tôi bắt nạt cô, ai bảo cô đụng vào chứ?” Tiếng nói của Thời Sênh truyền tới tai đám người đối diện đó.
Dù Thời Sênh bày tỏ rõ lập trường, nhưng họ không dễ dàng tin như vậy, vẫn giữ thái độ xem xét.
Thẩm Giai Âm bình tĩnh mở miệng, “Thịnh Hạ, ân oán của chúng ta tạm đặt sang một bên. Cậu là người tu chân, họ cũng sẽ không tha cho cậu.”
Trông có vẻ như đang khuyên Thời Sênh đứng phía cô ta, thực tế lại vạch trần thân phận tu chân của cô.
Thời Sênh híp mắt nhìn người phía sau.
Những người này là lai lịch gì?
“Cô bé, chỉ cần cô giúp chúng tôi bắt được họ, chúng tôi sẽ có thưởng lớn.” Những người đó đứng trong bóng tối, hét về phía Thời Sênh.
“Thịnh Hạ, họ lừa cô đó.” Thẩm Giai Âm vội vàng lên tiếng.
Doãn Mạch từ đầu tới cuối không lên tiếng, ánh mắt rơi trên người Thời Sênh, không kìm được quan sát cô.
“Không sao.” Thời Sênh nhún nhún vai, lật cổ tay, Thiết Kiếm xuất hiện trên tay cô, “Làm cô tàn phế trước là được.”
Chém chết à?
Nữ chính đại nhân đâu chém chết được.
Sắc mặt Thẩm Giai Âm biến đổi.
Thời Sênh đã lướt tới chỗ cô ta, tốc độ nhanh như gió.
Đáy mắt Doãn Mạch tuôn ra một luồng khí nóng rực, tu vi của cô gái này không thấp.
Thẩm Giai Âm chỉ có một vài công phu quyền cước, không phải người tu chân. Thời Sênh đánh cô ta dễ như trở bàn tay.
“Doãn Mạch.” Thẩm Giai Âm tay không tấc sắt, hai chiêu đã thua, chỉ đành cầu cứu Doãn Mạch.
Doãn Mạch lại giống như không nghe thấy, lạnh lùng nhìn Thẩm Giai Âm bị Thời Sênh đạp ngã trên đất.
Anh ta tiến lên trước hai bước, trong mắt loáng thoáng ánh nhìn như lửa, “Thịnh Hạ, có muốn đi với tôi không.”
“Anh nói gì?” Thời Sênh cảm thấy mình nghe ảo giác rồi. Nam chính đại nhân không cứu nữ chính lại muốn cô đi theo anh ta?
“Đi theo tôi, cái cậu ta có thể cho em, tôi cũng có thể cho em.”
Ánh mắt của Doãn Mạch khiến Thời Sênh rất không thoải mái, cảm giác mình giống như một đồ vật bị người ta quan sát.
Trước giờ chỉ có cô dùng ánh mắt này quan sát người khác, nam chính này rất to gan!
Rất tốt, nam chính đại nhân nát rất triệt để, anh thành công gây sự chú ý của bản cô nương rồi.
“Cướp người trước mặt tôi, anh Doãn này, mặt của anh có thể xin kỷ lục guiness đấy.” Úc Tửu lên trước, kéo Thời Sênh vào lòng, tuyên bố chủ quyền một cách bá đạo.
“Thịnh Hạ, em có thể suy nghĩ một chút, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em tới tìm tôi.” Doãn Mạch không đếm xỉa tới Úc Tửu, thân hình của anh ta đột nhiên lóe lên, biến mất trước mặt họ.
Thời Sênh: “…”
Này này, nam chính đại nhân, nữ chính của anh bỏ lại rồi, không cần nữa sao?
Cô cho rằng ngón tay vàng này là của nữ chính, không ngờ là của nam chính.
Thời Sênh nhìn Thẩm Giai Âm trên đất, cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: “Người đàn ông của cô vứt bỏ cô rồi.”
Mấy năm nay Thời Sênh không có động tác lớn gì, nhưng cô đã mấy lần phá hoại tình tiết đồng sinh cộng tử của nam nữ chính. Không có tình tiết như vậy làm bước đệm, nam nữ chính cưỡng ép ở bên nhau chỉ là nghi kỵ lẫn nhau, phòng bị lẫn nhau.
“Cô cho rằng cô có thể chạy sao?” Thẩm Giai Âm cười lạnh.
“Tôi có nói tôi muốn chạy đâu.” Đám thiểu năng bên đó, cô hoàn toàn không để trong mắt, “Chém đâu trước thì tốt hơn đây? Tay hay là chân?”
Sắc mặt Thẩm Giai Âm tái nhợt, “Thịnh Hạ, cô điên rồi.”
“Có lẽ vậy.” Thời Sênh gật đầu, “Chém chân trước được rồi.”
Người Thẩm Giai Âm co về phía sau, cắn răng nhìn chằm chằm cô một cách hung ác, “Thịnh Hạ, cô không muốn biết Thịnh Dương ở đâu sao?”
Thời Sênh nhìn Thẩm Giai Âm một cái. Thẩm Giai Âm cho rằng mình có nắm chắc, “Tôi biết anh ta ở dâu, anh ta là người thân duy nhất của cô đúng không?”
“Sao cô lại không hiểu chứ?” Thời Sênh chán nản lắc đầu, Thiết Kiếm trên tay rơi xuống không chút do dự.
Dùng một người cô không để tâm để uy hiếp cô, đúng là thiểu năng.
Con ngươi Thẩm Giai Âm co lại, nhìn Thiết Kiếm rơi trên người mình.
Tiếng Thiết Kiếm đâm vào da phát ra tiếng sụt.
Phần bụng lạnh như băng…
Đã nói là chém chân mà?
Thời Sênh rút kiếm ra, “Yên tâm, cô không chết được.” Ai bảo cô là nữ chính đại nhân chứ.
“Thịnh Hạ!” Thẩm Giai Âm ôm vết thương ở bụng, khó khăn gọi tên cô.
Không phải cô ấy nói vừa bắt đầu sao?
Thẩm Giai Âm không biết bắt đầu mà Thời Sênh nói, là có thể bắt đầu hạ thủ với cô ta, chứ không phải so tài cao thấp theo con đường chính quy mà cô ta nghĩ.
Thời Sênh quay đầu nhìn người không biết lại gần từ lúc nào, “Các anh muốn cô ta, hay là muốn tôi? Muốn cô ta thì tặng cho các anh, muốn tôi… vậy thì xuống địa ngục đi.”
Đám người đó đắn đo giây lát, rồi đòi Thẩm Giai Âm.
Mục tiêu hôm nay vốn cũng chỉ có Thẩm Giai Âm này.
Thẩm Giai Âm bị đám người đó đưa đi, khi sắp đi, Thẩm Giai Âm oán hận gào lên, “Thịnh Hạ, tôi sẽ không tha cho cô.”
Kiếp trước là như vậy, kiếp này vẫn là như vậy.
Cô ta không cam tâm.
…
Từ sau khi Doãn Mạch đi, sắc mặt Úc Tửu luôn sầm xuống. Đợi vào phòng, Thời Sênh liền bị anh đè lên hôn điên đảo một trận.
“Anh ta thích em từ khi nào.” Tiếng Úc Tửu khàn khàn, cuồng nhiệt đỡ lấy Thời Sênh, chỉ là cọ sát bên ngoài, lại không vào.
“Ai?” Thời Sênh vốn bị hôn tới có chút mơ màng. Lúc này anh lại dừng một chân trước cửa, Thời Sênh càng mơ màng.
“Doãn Mạch, anh ta thích em từ khi nào.” Câu này của Úc Tửu giống như là nghiến răng nói ra.
“Sao em biết được.” Mẹ kiếp, ai biết anh ta bị đổ từ khi nào.
Cơ thể Thời Sênh động đậy, Úc Tửu rụt về phía sau, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô.
Thời Sênh: “…”
Đây là khiêu khích xong bỏ đi sao?
Thời Sênh lật người đè lên người anh, hai tay giữ cổ tay anh, “Anh đang nghĩ lung tung gì thế?”
Úc Tửu không quay đầu, hừ mũi trút giận.
Thời Sênh: “…”
Cô cúi người hôn anh, Úc Tửu phối hợp thì phối hợp, nhưng dùng lực hơi mạnh.
Thời Sênh bị chọc tức tới mức suýt chút một tay quạt chết anh.
Sao cứ giữ cái tính này mãi thế.
Pii, cùng một người, đương nhiên là cùng một tính.