“Ta, tại sao lại trúng độc?” Trầm Bắc nhíu mày nhìn Thời Sênh. Hắn không nghi ngờ cô. Nếu cô muốn tính mạng của hắn, hà tất phải dùng phương thức phiền phức như vậy.
“Trên ngọc tỷ có độc, ngươi đã sờ vào ngọc tỷ nên bị trúng độc thôi.”
“...” Ngọc tỷ? Trầm Bắc nghi hoặc, “Chẳng phải ngày nào ngươi cũng dùng sao? Tại sao ngươi không sao, còn ta lại trúng độc?”
Nụ cười trên khóe miệng Thời Sênh thêm vài phần tà khí, “Ai nói với ngươi là ngày nào ta cũng dùng ngọc tỷ? Lão tử nhà ngươi ngày nào cũng dùng ngọc tỷ sao?”
Trầm Bắc hiển nhiên không hiểu, hắn mờ mịt lắc đầu.
Thời Sênh nghĩ đến chỗ tài liệu Linh Di đưa cho cô, có chút hối hận vì đã nói câu đó.
Trầm Bắc là hoàng tử thứ bảy của Thục Quốc, nhưng số bảy là số không may mắn ở nước Thục, cho nên Trầm Bắc và mẫu phi của hắn đều không được ở lại hoàng thất nước Thục, gần như là bị giam lỏng trong hoàng cung nước Thục.
Dù sao thì thân thế của nàng dâu của cô đều chỉ có một chữ để miêu tả - thảm!
Không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn!
Con hàng này thực sự không đi nhầm kênh đấy chứ?
“Chỉ những khi viết thánh chỉ và một vài lúc cần mới phải dùng đến ngọc tỷ, bình thường đều không cần dùng. Trước đây ta chỉ viết chiếu thư sắc phong ngươi, nhưng lúc đó còn chưa đóng dấu.” Lúc đó ngọc tỷ không ở chỗ cô viết chiếu thư, cô ngại phiền phức, cho nên không đóng dấu. Dù sao thì chiếu thư đó người khác cũng không xem được.
“Ta đã nói là thứ đồ chơi đó không vui đâu mà ngươi cứ đòi chơi, lần này suýt nữa thì mất luôn cả mạng rồi đấy biết chưa?”
“...” Chiếu thư mà lại không đóng dấu sao? Hơn nữa sao hắn biết trên đó có độc chứ, “Vậy còn ngọc tỷ đâu?”
“Ta cho nổ rồi.”
Thời Sênh nói rất tùy tiện, giống như thứ đồ đó chỉ là một thứ bình thường, không phải là ngọc tỷ truyền quốc giá trị liên thành gì gì đó.
Sắc mặt Trầm Bắc bỗng nhiên trắng bệch, “Ngươi... không lừa ta chứ?”
“Lừa ngươi làm gì, có nhiều người làm chứng.”
“Tại sao ngươi lại cho nổ ngọc tỷ?” Giọng Trầm Bắc run rẩy, đáy mắt tràn ngập sự khó tin, đó là ngọc tỷ truyền quốc, sao lại có thể cho nổ được chứ?
Thời Sênh hơi nhíu mày, “Sao, nó rất quan trọng đối với ngươi à?”
Đây là ngọc tỷ của Phượng Loan Quốc, bao nhiêu người tranh cướp để làm gì chứ? Nó đáng tiền như vậy cơ à?
“Bệ hạ chưa từng nghe qua truyền thuyết về kho báu của Tuyết Quốc sao?”
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên ngoài cửa sổ vang lên. Đôi mắt Thời Sênh có một luồng ánh sáng nguy hiểm. Cô khẽ cầm lấy tay Trầm Bắc. Trầm Bắc giãy giụa, nhưng lại khiến cho Thời Sênh nhân cơ hội giam giữ lấy mười ngón tay hắn.
Trầm Bắc không giằng ra được nữa, gò má nóng bừng nhìn ra cửa sổ.
Đúng vào lúc này, cửa sổ bị đẩy ra, một thân ảnh yêu kiều nhỏ bé nhảy từ bên ngoài vào, ngay lập tức nhìn vào mười đầu ngón tay Thời Sênh và Trầm Bắc đang đan vào nhau, ánh mắt thay đổi rõ rệt.
Thời Sênh suýt nữa thì dựng cả lông lên.
Mẹ kiếp, nữ chính đại nhân lượn vào đây mà cô lại không hề có cảm nhận gì!
Đừng có nói với ông cái gì mà nữ chính đại nhân có khinh công lợi hại, đạp nước không để lại dấu vết. Chắc chắn là có tác giả đại nhân giúp đỡ, cô ta mới có thể vô thanh vô tức tiến lại gần cô như vậy.
Tức quá đi mất!
Nguyệt Như Lưu cưỡng ép di chuyển ánh mắt, “Thất hoàng tử, người không sao chứ?”
“Không sao.” Nhưng ánh mắt Trầm Bắc lại không nhìn vào Nguyệt Như Lưu.
Thời Sênh nghiêng người, chặn giữa hai người, vị nữ chính đại nhân này rõ ràng là đang nhòm ngó nàng dâu nhà cô, cũng may nàng dâu nhà cô không có biểu hiện gì bất thường.
“Người đâu!”
Nguyệt Như Lưu trợn to mắt, “Đợi đã, ta không đến để gây rắc rối cho ngươi. Ta đến để đổi Thất hoàng tử với ngươi.”
“Đổi? Ngươi lấy gì để đổi?” Lợi hại nha nữ chính đại nhân của ta, cứ ép đưa nàng dâu nhà ta đi là có ý gì?
Mẹ kiếp, giết!
“Thuốc giải của ngươi.” Bỗng Nguyệt Như Lưu liền tự tin hơn không ít, “Trước đây độc ngươi trúng phải còn chưa giải được hết, bây giờ chỉ là bước vào thời kỳ ngủ đông. Một khi đã qua thời kỳ ngủ đông, độc tố sẽ phát tác một lần nữa.”
“Là ngươi hạ độc ông sao?”
Nguyệt Như Lưu lắc đầu, “Bệ hạ, ta tự nhận bản thân vẫn chưa có năng lực vượt qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ trong Hoàng cung để hạ độc người.”
“Vậy tại sao ngươi lại biết chuyện ta bị trúng độc? Lại còn có thuốc giải nữa?”
“Ta đương nhiên có nguồn tin tức của ta. Bệ hạ, dùng thất hoàng tử đổi lấy thuốc giải của người thì thế nào?” Nguyệt Như Lưu một lần nữa đưa ra điều kiện.
“Không đổi.” Thời Sênh không nhíu mày lấy một cái, “Không có thứ gì sánh được với chàng.”
Trái tim Trầm Bắc lại run rẩy, ngón tay vô thức nắm chặt lấy cô.
Không có thứ gì sánh được với hắn...
Ngay cả tính mạng của cô cũng không ư?
“Ngay cả tính mạng của ngươi cũng không ư?” Giọng Nguyệt Như Lưu vang lên trùng khớp với tiếng lòng của Trầm Bắc.
Hắn vô thức nhìn sang Thời Sênh, dường như đang đợi câu trả lời của cô.
“Không.”
Nguyệt Như Lưu gần như thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ta trả lời là có, thì thực sự không biết liệu Thất hoàng tử có...
Trầm Bắc rủ mắt xuống, đầu ngón tay chầm chậm buông lỏng ra.
“Sống chết của hắn chỉ có thể theo ta, ta sống hắn sống, ta chết hắn chết.”
Giọng nói huênh hoang cuồng vọng vang lên trong đại điện.
Nguyệt Như Lưu nhất thời không biết phản bác thế nào, có chút buồn tẻ nói: “Ngươi có biết ngươi trúng độc gì không?”
Khóe miệng Thời Sênh cong lên một nụ cười nhàn nhạt, “Ta sẽ biết nhanh thôi.”
“Cái gì...” Nguyệt Như Lưu còn chưa kịp phản ứng lại xem là ý gì, đã nghe tiếng bước chân dồn dập chỉnh tề bên ngoài phòng. Cô ta nhìn về phía cửa sổ vừa đi vào khi nãy, toàn là Cấm vệ quân tay mang binh khí.
Tiếng xé gió sắc nhọn vang lên, mũi tên lóe sáng hàn quang bay từ ngoài cửa sổ vào, không phân rõ địch ta.
Nguyệt Như Lưu vừa tránh né vừa nhìn về phía Thời Sênh, mũi tên bắn đến trước mặt cô ta, nhưng giống như có một bức màn trướng vô hình chặn hết những mũi tên đó lại, đầu mũi tên sắc bén đâm vào trong đó giống như cắm vào bông, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Sao lại có thể...
Đây cũng là lần đầu tiên Trầm Bắc được thấy, cũng có chút kinh ngạc, nhưng so với Nguyệt Như Lưu thì tốt hơn nhiều.
Dù sao thì cũng đã đi theo cô một khoảng thời gian, hắn biết cô có không ít thủ đoạn không tầm thường.
“Ta muốn giết cô ta, ngươi có tức giận không?” Thời Sênh cúi đầu nhìn Trầm Bắc.
“Tại sao ta lại tức giận?” Trầm Bắc hỏi ngược lại cực nhanh.
Hắn và Nguyệt Như Lưu cũng không quá quen biết. Hắn thậm chí còn không nhớ rõ được cô ta là ai. Nếu không phải hắn quyết định đến Phượng Loan Quốc, cô ta bỗng nhiên xuất hiện cố chấp nói muốn đưa mình đi, thì có lẽ hắn không nhớ nổi tên của cô ta nữa.
Nguyệt Như Lưu được mẫu phi của hắn ủy thác, nhưng hắn không muốn cô ta làm như vậy. Hắn có kế hoạch của mình, cũng không muốn nợ cô ta thứ gì. Lần trước để cô ta đi cũng đã coi là nể mặt mẫu phi của hắn rồi.
“Không tức giận thì được.” Thời Sênh móc thiết kiếm ra, “Dù sao thì ngươi có tức giận ta cũng vẫn giết cô ta.”
Trầm Bắc: “...” Cho nên ngươi hỏi ta làm gì?
Mũi tên bắn vào khiến cả căn phòng như thành tổ ong, Nguyệt Như Lưu ở trong phòng nhảy né, muốn xông ra ngoài, nhưng cơn mưa tên lại kết thành một bức tường phòng hộ, căn bản không thể xông ra ngoài được.
Rốt cuộc là đám Cấm vệ quân này có bao nhiêu tên?
Sao mãi còn chưa dứt vậy chứ?!!
Nguyệt Như Lưu nhìn quét qua Thời Sênh đang xông về phía cô ta, ánh mắt cổ quái nhìn mũi tên rơi xuống trước mặt cô ta, lúc này từ khiếp sợ đã không còn đủ để miêu tả được nữa rồi.
Đây là võ công gì vậy?
Hay là yêu pháp???
“Ngươi muốn làm gì?”
Thời Sênh cười quỷ dị, khua kiếm chẻ về phía cô ta, hàn quang từ phía trước rơi vào trong mắt Nguyệt Như Lưu, phóng đại đến vô hạn trong đôi mắt cô ta, dường như trước mắt là một khoảng không mênh mang. Chỉ một giây sau lại bị vô số mũi tên bắn đến cắt thành vô số ánh sáng vụn vặt, tản thành điểm sáng, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề ở trong phòng.
Màn quỷ dị xảy ra vào lúc này, điểm sáng lại ngưng tụ về phía cô ta, bao vây lấy cô ta.
Tiến lại gần, Nguyệt Như Lưu mới nhìn rõ những điểm sáng đó vốn dĩ không phải là ánh sáng, mà là đầu mũi tên vỡ vụn, mỗi cái đều giống như cố ý cắt đoạn, kích cỡ như nhau.
Phạch!
Thiết kiếm vung lên, tất cả đầu tên mạnh mẽ bắn về phía Nguyệt Như Lưu.