“Đây là tộc huy của Thời gia, tên hoa này là hoa thời quang, sống ở trong đường hầm thời không.” Thời Sênh thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào hoa văn thì nhẹ giọng giải thích.
Phượng Từ nghiêng đầu hỏi: “Đồng hồ kia… Cũng là loại hoa này à?”
“Ừ.”
Không biết Phượng Từ nghĩ ra cái gì, đột nhiên nở nụ cười.
Dường như Phượng Từ có thể mặc đẹp tất cả các loại quần áo, trang phục màu trắng hắn mặc vào lại đầy tiên khí, gương mặt đáng yêu càng trở nên thánh khiết, như tiên nhân hạ phàm vậy.
Bộ quần áo cuối cùng có màu đen, bên trên cũng thêu hoa thời quang, cánh hoa màu trắng, nhụy hoa màu đỏ, nở rộ theo vạt áo.
Vừa mặc lên trang phục màu đen, khí chất trên người Phượng Từ đã lập tức thay đổi. Thời Sênh như gặp lại chàng trai đứng giữa hư không, phất tay một cái là hủy đi một tinh cầu, thần tình lạnh lùng, quanh thân cuộn lên một cỗ tà khí như tùy thời có thể hủy diệt tất cả.
Thời Sênh đột nhiên duỗi tay ôm lấy hắn.
Phượng Từ chớp mắt, cũng vòng tay ôm eo cô, “Sao thế?”
“Muốn ôm anh.”
“Anh lúc nào cũng có thể cho em ôm.” Phượng Từ cười nhẹ, “Vòng tay của anh chỉ rộng mở vì em.”
Thời Sênh ôm hắn một lát rồi buông ra, bảo hắn cởi quần áo rồi gấp lại gọn gàng, giao cho Trảm Long Vệ chờ bên ngoài, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Sau đó Thời Sênh rất bận rộn, có rất nhiều nghi thức nên cũng yêu cầu rất nhiều thứ, những thứ này cô đều phải tự mình chuẩn bị. Phượng Từ không thể đi theo, vì thế hắn rất không vui, tối nào cũng quấn lấy Thời Sênh.
Mọi thứ chuẩn bị xong thì hôn lễ có thể bắt đầu.
Người dân ở Lam Tinh biết Thời gia chủ sẽ kết hôn, nhưng Thời gia không phát thiệp mời cho bất kỳ ai, hôn lễ sẽ được phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng. Vì thế, vào ngày tổ chức hôn lễ, kênh phát sóng trực tiếp gần như bị quá tải.
Thay bộ hỷ phục đầu tiên tại biệt thự, Thời Sênh lấy xe đón Phượng Từ tới nhà chính của Thời gia.
Xe bay treo lụa đỏ dừng ở trước cửa lớn của Thời gia, người nhà họ Thời xếp hành hai hàng từ ngoài vào, phía trên cùng là mấy ông lão mặc cổ phục giống nhau.
Thời Sênh bước xuống xe, hỷ phục màu đỏ cô mặc được thiết kế đơn giản, bởi vì cô là gia chủ nên mọi nghi thức đều phải do cô dẫn đường, hỷ phục rườm rà quá sẽ không tiện.
Thiếu nữ mặc một thân lửa đỏ, long phượng trên hỷ phục quấn lấy nhau, sáng lập lánh dưới ánh mặt trời.
Trước kia mọi người toàn bị khí thế của cô dọa cho kinh hãi nên chưa từng nhìn kỹ nhan sắc của vị lão đại nhà mình, giờ đây cô đứng yên bên xe, phải thừa nhận là cô có một vẻ đẹp tuyệt thế khuynh thành.
Ánh mắt cô bình thường luôn mang theo vẻ kiêu ngạo, nhưng lúc này lại có vài phần hiên ngang, oai hùng.
Cô đi tới bên kia, gió nhẹ thổi qua làn tóc, suối tóc đen hơi bay, khuôn mặt càng trở nên mông lung, vẻ dịu dàng trên mặt cô lập tức hiển lộ.
Cô kéo cửa xe, vươn tay ra với người bên trong.
Mọi người đột nhiên ngừng thở.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp cùng dừng lại ở cửa xe.
Tinh Võng kết nối khắp sáu đại tinh hệ, vì vậy lúc này người của toàn bộ Tinh Tế đều đang ngồi xem.
Người biết chuyện Thời Sênh kết hôn với Phượng Từ cũng chỉ có đám người tham dự hội nghị Thập Nhị Phong, vì không để tạo ra khủng hoảng nên những người đó cũng không dám truyền loạn chuyện kia.
Cho nên, lúc này trên Tinh Võng toàn là tin tức dự đoán xem người này rốt cuộc là ai.
[Mặc cổ phục, chỉ có thể nhìn thấy cổ phục chính tông thừ sáu đại gia tộc, những cổ phục bên ngoài quả thực kém xa.]
[Sáu đại gia tộc khi tổ chức hôn lễ đều dùng cổ phục, không hổ danh là gia tộc cổ xưa.]
[Người mà Thời gia chủ cưới là ai nhỉ? Lại trâu bò tới mức có thể bắt được cô ấy.]
[Theo tôi thì tên này rõ ràng xui xẻo mới đúng, kẻ thù của cô ta vòng hết mấy vòng quanh tinh hệ, giờ vào cửa nhà cô ta chẳng phải sẽ bị đuổi giết sao? Dù không bị đuổi giết thì cũng bị chửi mắng mà chết.]
[Ai da, tôi rất muốn biết người đàn ông đó là ai mà lại có thể lọt vào mắt vị này.]
[Ra rồi, ra rồi…]
Ở trong con mắt theo dõi của vô số người, một bàn tay trắng nõn đặt vào tay cô, chàng trai bước ra từ trong xe, hỷ phục màu đỏ xòe rộng, vòng một vòng duyên dáng trong không khí rồi hạ xuống, đứng sánh vai với người bên cạnh, nhìn như hòa làm một thể.
Chàng trai có một góc mặt nghiêng hoàn mỹ, khi hắn quay đầu nhìn thẳng vào màn ảnh, mọi người lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Làn da trắng như bạch ngọc, mi dài và dày, đôi mắt đen nhánh, ánh mặt trời rơi vào đáy mắt như vô vàn đốm sáng lấp lánh, khi hắn cong môi cười lên, trong nháy mắt mọi người như có thể nghe thấy đóa hoa nở rộ trong lòng mình.
Vô số ánh sáng từ trên cao rơi xuống, dát lên mái tóc, đầu vai của hắn, khiến hắn như một báu vật vô giá, rực rỡ, lấp lánh.
Thời Sênh cầm tay hắn, dắt hắn đi xuyên qua vùng ánh nắng, tiến vào trong cánh cửa.
Tinh Võng an tĩnh hồi lâu rốt cuộc cũng sôi trào.
[Cậu bé này đáng yêu quá đi mất a a a a a!]
[Cái gì mà đáng yêu? Rõ ràng là đẹp trai, a, cô không thấy vừa rồi lúc anh ấy cười thật sự rất đẹp trai sao?]
[Tôi bị cong rồi sao, trời ạ, sao lại có chàng trai đẹp như thế chứ, con xin lỗi ông bà tổ tiên, con sám hối đây.]
[Một củ cải trắng rõ ngon lành lại bị heo gặm.]
[Heo = Thời gia chủ = Thời Sênh]
[Thiếu niên đẹp như thế, sao lại là cải trắng chứ? Dù là cải trắng cũng là củ cải nạm vàng, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây là ai ấy nhỉ? Có ai biết không?]
[Chưa thấy bao giờ. Những người đẹp trai nhất trong toàn tinh hệ tôi đều đã nghiên cứu qua, nhưng chưa từng thấy vị này.]
[Thời Sênh đào ở đâu ra bảo bối này thế, sao tôi lại không có vận khí tốt thế này.]
Thời Sênh và Phượng Từ dừng ở cửa lớn, mấy ông lão đứng trước mặt bọn họ.
Bọn họ liếc nhìn Thời Sênh một cái, Thời Sênh cũng nhìn qua, ánh mắt mấy người đều co rụt lại, sau đó ông lão đứng đầu tiên vươn tay ra cho Phượng Từ.
Phượng Từ không thích có người đứng gần mình như thế nên lui về sau theo bản năng, Thời Sênh đỡ lấy hắn, “Đừng nhúc nhích.”
Phượng Từ nhíu mày nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt mình, cũng may giữa hai người còn có một khoảng cách. Ông lão niệm một tràng chú ngữ kỳ quái, một luồng ánh sáng tràn ra từ lòng bàn tay, vòng qua Thời Sênh và Phượng Từ một vòng rồi lại quay về lòng bàn tay ông ta.
Sau đó, ông ta chắp tay trước ngực, khom lưng lui về sau.
Mấy ông lão đằng sau lặp lại động tác như ông lão đầu tiên, chờ tất cả làm xong và lui lại, Thời Sênh mới dắt Phượng Từ bước qua cửa.
Sau cánh cửa có vô số trận pháp đang vận chuyển, cái nọ tiếp theo cái kia, kéo dài liên tiếp vào tận trong đại sảnh.
Khi Phượng Từ bước lên trân pháp đầu tiên, cảnh tượng bốn phía bắt đầu xoay chuyển, xuân sắc vô biên.
Mỗi một bước hắn đi thì cảnh sắc liền thay đổi một chút.
Trận pháp thứ nhất là ngày xuân, trăm hoa đua nở.
Trận pháp thứ hai là cảnh ngày hè, mặt trời chói chang.
Trận pháp thứ ba là mùa thu, trái đỏ trĩu cành.
Trận pháp thứ tư là ngày đông, tuyết bay khắp trời.
Thời Sênh ngừng lại ở trân pháp thứ tư, quay đầu nhìn hắn, “Chúng ta cùng đi qua xuân hạ thu đông, ngụ ý là trong tương lai sẽ có anh ở bên suốt bốn mùa.”
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Trận pháp thứ năm, bụi gai trải rộng.
Trận pháp thứ sáu, bóng đêm vô tận.
Trận pháp thứ bảy, lưỡi đao sắc bén.
Trận pháp thứ tám, lửa cháy rừng rực.
“Dù con đường phía trước là chông gai, là núi đao biển lửa, chúng ta đều sẽ cầm tay nhau bước qua.”
Trận pháp thứ chín, rồng ngâm phượng gáy.