Thời Sênh đã nói không nói cho họ biết thì sẽ không nói cho họ biết. Đám người thú tức giận chỉ biết đi gây chuyện với Bạch An.
Hiện giờ Bạch An cũng không làm gì được Thời Sênh, ngoài việc tức đến bốc khói cũng không làm gì khác được.
“Ta nhớ lúc trưa có nhìn thấy Linh Khê đốt lửa ở bên bờ sông, sau đó không bao lâu thì xảy ra đám cháy, liệu có phải là do cô ta phóng lửa không?”
Không hỏi được chuyện đường ngăn cách kia xuất hiện do đâu, một người thú bỗng nhiên nói.
“Ta cũng nhìn thấy, lúc ta đến lấy nước đã nhìn thấy Linh Khê nhóm lửa.”
“Ta cũng nhìn thấy…”
Liên tiếp hai ba người thú cùng đứng ra xác nhận Thời Sênh.
Rất nhiều bộ lạc không có lửa, những bộ lạc có lửa đều phái người thú trông coi, để tránh lửa tắt.
Khi Thời Sênh ở bên bờ sông nhóm lửa đã thu hút sự chú ý của không ít người thú. Nhưng với thân phận là tiểu công chúa của bộ lạc Bạch Hổ, cũng không có người thú nào dám lại hỏi cô điều gì.
Thời Sênh nghịch ngợm mấy sợi tóc xõa bên tai, họa do Hùng Tam Muội gây ra, tại sao lại bắt bà đổ vỏ?
“Lửa là do ta nhóm, nhưng ta đốt lửa bên bờ sông, sao có thể cháy được lên núi?” Thời Sênh cười lạnh một tiếng, “Não các ngươi chỉ để trang trí thôi sao?”
“Vậy thì ai biết được có phải là do ngươi phóng lửa hay không chứ?”
Thời Sênh nhìn tên người thú đó, “Khi ta đi còn chưa dập lửa, ta còn có thể nói là do các ngươi phóng được đó.”
“Ngươi không có chứng cứ thì đừng có ăn nói linh tinh!” Tên người thú đó lập tức phản bác.
Thời Sênh tán đồng gật đầu, “Đúng rồi, không có chứng cứ thì đừng ăn nói linh tinh. Ngươi tận mắt nhìn thấy ta phóng hỏa hay tận tai nghe thấy ta phóng hỏa?”
Đám người thú không nói gì, đúng là chúng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy cô nhóm lửa mà thôi.
“Vậy tại sao ngươi không dập lửa?” Nói kiểu này không được, đám người thú lập tức đổi hướng.
“Ta không dập thì không dập, có liên quan gì đến chuyện có phải ta phóng hỏa hay không?”
“Cho dù không phải là do ngươi phóng hỏa, nhưng nếu ngươi dập ngọn lửa đó đi thì liệu có chuyện đó xảy ra không?”
Thời Sênh liếc nhìn tên người thú đó, ngữ khí mang theo sự châm chọc, “Ngươi không bắt được thỏ thì có thể trách thỏ nhà người ta chạy nhanh à?”
Đám người thú: “…”
Tên người thú đó hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Ta ăn chay.”
Thời Sênh: “…” Giỏi lắm người thú của ta, ăn chay mà còn trà trộn vào đám động vật ăn thịt này, không sợ bị bọn chúng ăn thịt mất sao?
Sau này Thời Sênh mới phát hiện ra, đám người thú này có một quy tắc bất thành văn. Phàm là người thú có thể biến hình, người thú ăn thịt đều không được bắt người thú ăn chay.
Tất nhiên là không tính kiểu đánh nhau giết chết. Nhưng dù có đánh nhau giết chết, chúng cũng không ăn.
“Được rồi, đừng ồn nữa.” Một tên cao to đen hôi đứng ra, “Không cần biết có phải là cô ta phóng hỏa hay không, thì người nhóm lửa cũng là cô ta, chuyện này bộ lạc Bạch Hổ phải chịu trách nhiệm.”
Thời Sênh liếc nhìn đã biết đó là ai, người đó giống Hùng Tam Muội đến năm sáu phần, đen thui như than vậy.
Ông ta bị chột một mắt, nghe nói là thời trẻ khi đánh nhau bị móc mắt.
Sau này đám người thú đều gọi ông ta là Hùng Chột.
“Dựa vào cái gì chứ!” Bộ lạc Bạch Hổ không phục.
“Chính cô ta nhóm lửa, cho nên cô ta phải chịu trách nhiệm.” Giọng Hùng Chột thô ráp, lên tiếng đáp lại.
“Gào cái gì mà gào, đọ xem thằng nào giọng to hơn à?” Thời Sênh trừng mắt lườm Hùng Chột, “Con gái ông đi sau ta một bước, ông có dám khẳng định chắc chắn không phải là do cô ta phóng hỏa không?”
Hùng Chột giật mình, “Ngươi nói cái gì?”
“Lúc đó Hùng Tam Muội cũng có mặt, các người chắc cũng nhìn thấy đúng không?” Thời Sênh nhìn quét qua đám người thú ở xung quanh.
Có hai tên người thú giơ tay, “Đúng là Hùng Tam Muội cũng ở cùng với Linh Khê. Hai người nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Linh Khê đi trước.”
“Nói láo. Xưa nay ngươi và Tam Muội luôn luôn bất hòa, có phải ngươi muốn đổ tội cho Tam Muội không!” Hùng Chột giận dữ hét lên.
Thời Sênh nhún vai, “Có người thú khác nhìn thấy, cũng không phải do một mình ta nói. Ngươi không thể vì Hùng Tam Muội là con gái của ngươi mà không chịu thừa nhận đấy chứ?”
“Hùng Chột, gọi Hùng Tam Muội đến đây hỏi cho kỹ càng đi.” Bạch An lên tiếng.
Bao nhiêu người thú đang nhìn vào, Hùng Chột chỉ có thể sai người thú đi gọi Hùng Tam Muội đến.
Nhưng người thú đi gọi Hùng Tam Muội quay lại nói không tìm thấy cô ta.
“Gây tội xong bỏ trốn rồi.” Thời Sênh buồn cười khoanh tay.
“Câm mồm!” Hùng Chột lửa giận ngút trời, “Tìm hết chưa?”
“Tìm rồi, nhưng không tìm thấy.”
Không tìm được người thú đương sự, một mình Hùng Chột nói cũng không có tác dụng, cuối cùng mọi người quyết định tìm được Hùng Tam Muội rồi nói tiếp.
Còn về dải ngăn cách đó, Thời Sênh không nói, họ cũng không thể bắt trói cô lại để tra hỏi, mọi người đành tự suy đoán.
Đám người thú dần tản ra, bận rộn bao lâu như vậy, chúng đã thấy mệt lử từ lâu.
“Linh Khê, có phải là do muội phóng hỏa không?” Bạch An đợi đám người thú tản đi, mới trầm mặt chất vấn Thời Sênh.
“Nói không phải tức là không phải. Ngươi tin hay không tùy ngươi.” Thời Sênh rút thiết kiếm ra đi về.
“Tốt nhất là không phải.” Bạch An lên tiếng từ phía sau, “Nếu thực sự là do muội phóng hỏa thì ta cũng không bảo vệ được cho muội nữa.”
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, ngươi chưa từng nghĩ muốn bảo vệ ta.
“Trên tay muội đang cầm thứ gì vậy?” Bạch An đột nhiên lại lên tiếng.
Thời Sênh quay người, “Kiếm.”
Cô vẫy thiết kiếm hai cái, bụi cây nhỏ bên đường đều bị cắt đứt ngang thân, “Nhìn thấy chưa, sau này ai còn dám gây sự với ta, thì sẽ có hậu quả như bụi cây này.”
Thiết kiếm: “…” Bụi cây nhỏ bên đường thật tội nghiệp. Chủ nhân, người không cảm thấy vừa rồi người không hề bá đạo chút nào sao? Chẳng có tí sức thuyết phục nào cả!
Ngươi thì hiểu cái gì chứ, ngoài nữ chính đại nhân ra, chúng chưa từng nhìn thấy thứ đạo cụ nào cao quý như ngươi, chỉ bụi cây nhỏ là đủ rồi.
Quả nhiên sắc mặt Bạch An trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh thiết kiếm trong tay Thời Sênh, có ý nghĩ gì đó xẹt qua đầu, nhưng hắn còn chưa kịp nắm bắt được.
“Muội biết thứ này tên là kiếm sao?” Lâm Thất Thất không nín nhịn được lên tiếng hỏi, “Muội có được nó từ đâu?”
“Liên quan qué gì đến ngươi.” Thời Sênh thu kiếm, quay người rời đi.
Lâm Thất Thất cắn môi, nói với Bạch An: “Bạch An, vết thương trên người Đại Tráng vừa khớp với vết thương do kiếm trên tay Linh Khê gây ra.”
Lâm Thất Thất vừa nhắc, mắt Bạch An liền sáng lên, “Ý muội là Linh Khê đã giết Đại Tráng?”
“Không phải. Muội không có ý đó.” Lâm Thất Thất vội lắc đầu, “Muội lo là Linh Khê đã gặp phải một người kỳ quái nào đó, gần đây tính khí muội ấy thay đổi rất nhiều.”
“Người?” Khi Bạch An gặp Lâm Thất Thất, đã nghe cô ấy nói rằng, có một loài động vật được gọi là con người. Họ sinh ra đã có hình hài như vậy, không biết biến hình.
Hơn nữa, Lâm Thất Thất cũng không biết biến hình…
“Loại kiếm đó là vũ khí con người thường dùng.” Lâm Thất Thất gật đầu, “Nếu Linh Khê thực sự đã gặp gỡ con người thì chắc chắn dải ngăn cách kia có liên quan đến con người.”
Trên thế giới này có một số thứ không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích, ví dụ như đám người thú biến hình bằng cái gì?
Trong tiểu thuyết, động vật muốn biến hình chắc chắn là phải tu luyện, cũng chính là khái niệm tu tiên mà họ nói.
Nếu thực sự cô ta đã đến một thế giới lật tay một cái là mây trở tay một cái là mưa, con người tu tiên, thì muốn tạo ra một con đường như vậy chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bạch An suy tư nhìn theo bóng lưng Thời Sênh đang dần đi về phía xa, “Chuyện này chớ nói lung tung, để ta về hỏi lại muội ấy.”