Tuy ban đầu vẫn làm ầm lên là mình vô tội, còn gọi luật sư biện hộ cho mình, nhưng dưới sự bền bỉ nỗ lực của cảnh sát, Đổng Hạo vẫn phải thừa nhận tội lỗi của mình.
Động cơ gây án của Đổng Hạo cũng giống với những gì Thời Sênh nói, thấy bên cảnh sát càng tra càng sâu, Đổng Hạo quyết định bỏ xe giữ tướng.
Nhưng Đổng Thuần cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể làm con tốt thí chết thay Đổng Hạo một cách vô ích được?
Lúc đó Đổng Hạo mới nói với Đổng Thuần, con trai ông ta chưa chết, lão sai người đánh tráo đứa trẻ, lão không thể để Đổng gia tuyệt hậu được.
Khi ấy đứa bé bị đè rất thê thảm, Đổng Hạo lấy lý do là không muốn động chạm vào xác đứa bé, không cho kiểm tra thi thể, đó chỉ là một đứa bé, nên bên pháp y cũng không làm trái ý Đổng Hạo, cũng chỉ nghĩ rằng lão ta thương xót cháu nội mình thôi.
Ai ngờ Đổng Hạo đã sớm đánh tráo đứa trẻ.
Đổng Thuần rất lo cho con trai mình, Đổng Hạo lấy đứa trẻ ra làm mồi, cuối cùng Đổng Thuần chỉ có thể nhận lời.
Còn về động cơ giết phó tổng, một nửa là vì phó tổng biết quá nhiều, một nửa là vì lão biết cảnh sát sẽ nhanh chóng điều tra ra phó tổng.
Bên cảnh sát hỏi lão vì sao biết, lão nói mua được tin tức từ tay người khác, họ liên lạc qua một trang web, ở đó có thể mua bán tất cả các loại tin tức.
Nhưng khi bên cảnh sát điều tra trang web đó, trang web đã hiển thị không còn tồn tại nữa.
Không tra được tin gì cả, nếu Đổng Hạo không nói vô cùng chắc chắn như vậy, thì họ còn nghi rằng Đổng Hạo đang lừa họ.
Thời Sênh nhớ trang web đó, chính là trang web đủ các loại ngôn ngữ trên thế giới mà Giang Túc nghịch tối hôm đó.
Cô từng hỏi Giang Túc, Giang Túc nói đó là mạng tình báo lớn nhất thế giới, mà chủ nhân của nó… là anh.
Thời Sênh không dám giúp cảnh sát điều tra trang web kia, khi Hà Tín tới tìm cô, cô chỉ nói không biết, cũng không có cách gì.
Vưu Ái tra án oan cho người ta, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do Đổng Thuần tự nhận tội, thế nên Vưu Ái cũng chỉ bị trừ vài tháng lương, còn chẳng có chuyện gì cả.
…
Ngày Đổng Thuần được phóng thích, không ít người Cục Cảnh sát đều tới xem, bên ngoài còn có phóng viên chặn cứng, trước cửa Cục Cảnh sát náo nhiệt như ngoài chợ vậy.
Hà Tín đứng ở vị trí gần cuối, nhìn Đổng Thuần đầy vẻ bi thương trả lời các câu hỏi của phóng viên, ông thấp giọng hỏi người bên cạnh, “Đổng Hạo đã khai về vụ của người giúp việc chưa?”
“Chưa ạ, Đổng Hạo cứ khăng khăng nói rằng lão không biết chuyện đó.”
“Cái chết của người giúp việc, chẳng qua là kéo sự chú ý của chúng ta quay lại Đổng gia thôi.”
“Sao cậu…” Hà Tín nhìn người vừa nói, giọng nói thánh thót sau lưng lại ngừng lại, “Tần Vũ, cô ra đây làm gì?”
Lại muốn gây chuyện à?
Vị thiên kim này động một tí là gây chuyện, còn không phải chuyện nhỏ, giờ cả ông cũng sợ cô ấy lắm rồi.
Còn không bằng trước khi cô ấy bị ốm…
Ít ra lúc đó cô ấy gây chuyện cũng đều là chuyện nhỏ, giải quyết nội bộ.
“Hóng hớt thôi mà.” Thời Sênh cắn hạt dưa, “Đội trưởng Hà, cắn không?”
Hà Tín trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Vụ án Đổng thị đã kết thúc rồi, nhưng vụ án R thì chưa!” Ai có tâm trạng mà cắn hạt dưa chứ.
Hà Tín lại nghi hoặc quan sát Thời Sênh, sao cô gái này cứ có gì đó không bình thường nhỉ, quá khác trước kia.
Lẽ nào sau khi bị ốm, lại phóng thích bản chất vốn có?!
“Chị ơi, thư của chị ạ.”
Giọng nói non nớt lảnh lót vang lên, Thời Sênh cúi đầu nhìn đứa bé đang kéo áo cô, trong tay nó cầm một bức thư không có tên tuổi gì.
Thời Sênh nhìn bức thư trừng trừng vài giây, nhưng không nhận, “Ai bảo em đưa tới?”
“Một chị rất xinh đẹp ạ.” Đứa bé ngoan ngoãn trả lời, “Chị ấy bảo em đưa cho chị xinh đẹp nhất ở đây.”
Thời Sênh nhìn Hà Tín, “Đội trưởng Hà, anh nhận đi!”
“Không phải gửi cho cô sao?” Sao lại bảo ông ta nhận?
“Tôi sợ có bẫy.” Thời Sênh thành thật đáp.
Hà Tín không thể tin nổi, “Cô sợ có bẫy còn bảo tôi nhận à?”
Thời Sênh nghiêm mặt, “Anh là đội trưởng mà.” Anh không vào địa ngục thì ai vào?
Hà Tín chỉ muốn bóp chết Thời Sênh, căm tức nhận bức thư từ tay đứa trẻ, xé roẹt phong bì ra, bên trong là một mảnh giấy nhỏ, không viết gì, chỉ ký một chữ R.
Sắc mặt của Hà Tín và những người sau lưng ông ta đều biến đổi.
R xuất hiện rồi.
“Vì sao hắn lại gửi cho cô cái này?” Hà Tín nhìn Thời Sênh, chỉ vào chữ R hoa ở chính giữa mảnh giấy, “Cái này nghĩa là sao?”
Thời Sênh nghĩ một chút, rồi mặt dầy tự khen mình, “Có thể là vì thấy tôi quá xinh đẹp chăng?”
Vẻ nghi hoặc trên mặt Hà Tín càng sâu hơn, “Tần Vũ, cô có biết tính nghiêm trọng của việc này không! R gửi cho cô một bức thư!”
Thời Sênh nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết hắn gửi cho tôi một bức thư, tôi xem rồi, không cần nhắc lại.”
Hà Tín: “…” Vậy cô có thể tỏ ra căng thẳng một chút được không, mặt cô cứ ra vẻ chẳng có gì quan trọng thế là sao hả?!
Khiến cho họ cứ như lũ thần kinh ấy.
“Rìiii…”
Điện thoại của Thời Sênh đột nhiên rung lên, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cô, Thời Sênh bình tĩnh lấy điện thoại ra.
Người gửi tin là Giang Túc, bảo cô lúc về thì mang cho anh ít đồ.
Ngay khi cô chuẩn bị trả lời tin nhắn, lại có một tin nhắn lạ gửi tới.
---Cứ tưởng cô lợi hại thế nào, không ngờ cũng chỉ là kẻ tham sống sợ chết.
Thời Sênh: “…” Tóm lại là dưới tình huống có phương thức liên lạc của cô rồi, vì sao còn gửi thư? Thần kinh không bình thường à?!
Bản cô nương thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của lũ biến thái.
Đầu ngón tay Thời Sênh gõ nhanh trên màn hình điện thoại.
---Nếu không sợ chết, có bản lĩnh thì ra mà đứng trước mặt ông đây này!
Khiêu khích thôi mà! Làm như người ta không biết ấy!
Đối phương lập tức trả lời.
--- Cô còn chưa đủ tư cách.
Ồ, còn ngông cuồng hơn ông à! Giỏi lắm!
Luôn có thiểu năng muốn hại bản cô nương, sợ chết đi được.
Xóa ngay, xóa ngay!
Thời Sênh lưu loát nhét luôn đối phương vào danh sách đen, cài đặt không nhận bất cứ tin nhắn rác nào.
“Cô làm gì thế?” Hà Tín chờ Thời Sênh nhét điện thoại vào túi quần rồi mới hỏi cô.
Thời Sênh bĩu môi, “Tán phét với thằng thiểu năng R đó.”
“…” Lật bàn! R mà cô ấy nói là R mà ông ta biết đó sao?! Mẹ, làm gì có mấy R chứ, lửa giận của Hà Tín bùng lên, “Cô có phương thức liên lạc của R?”
“Tôi cần phương thức liên lạc của tên thiểu năng đó làm quái gì?” Thời Sênh chán ghét.
Rốt cuộc trong mắt cô ai không phải là thiểu năng? Bây giờ lúc nào ông ta cũng nghe cô chửi thiểu năng, chính ông cũng sắp thành thiểu năng luôn rồi!
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Hà Tín hít thật sâu, hít thật sâu, hít thật sâu, “Cô vừa nói là cô tán phét với R à?”
“Tự hắn tìm tôi, nói là yêu thích vẻ đẹp của tôi.”
“…” Hà Tín sắp tức đến nổ phổi rồi, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa số của hắn đây, chưa biết chừng có thể tìm ra vị trí của hắn.”
“Xóa rồi.”
“Xóa…” Hà Tín phải cảm thấy may mắn vì mình không bị bệnh tim, nếu không chắc chết từ lâu rồi! Ông ta chỉ Thời Sênh, ngón tay run lên, nói lắp ba lắp bắp, “Cô… cô…”
“Đội trưởng Hà, thứ cho tôi nói thẳng, loại số điện thoại này, trừ khi anh tìm được hacker cấp thế giới, có khi còn lùng ra được, mà hiển nhiên anh không tìm nổi. Hơn nữa, nếu tôi là R, chắc chắn sẽ ném đi, thế nên, dù làm gì cũng đều phí công thôi.” Thời Sênh vỗ vai Hà Tín, “Đừng lãng phí sức lực nữa, về nhà ăn cơm thôi.”
Hà Tín: “…” 110, tôi muốn báo cảnh sát, ở đây có người tùy tiện công kích người khác là thần kinh!