“Vũ…” Nam sinh bên cạnh thở hổn hển đứt đoạn, “Người phụ nữ đó rốt cuộc là có vấn đề gì vậy? Sao lại… sao lại giống như thay đổi thành một người khác thế này?”
Đây căn bản không phải Giản Ngâm mà bọn họ từng biết trước đây.
Vẻ mặt Kim Vũ đanh lại, “Cậu có biết người nhà tôi nói gì không?”
“Nói gì thế?” Một nam sinh khác hỏi.
Kim Vũ cắn răng cắn lợi nói: “Bảo tôi đừng có đắc tội với cô ta.”
Ba nam sinh khác vẻ mặt sững sờ, “Cô ta… có người chống lưng ư?”
“Có thể vào được Anh Lan thì sao có thể không có người chống lưng chứ?” Sâu trong con mắt của Kim Vũ là sự hận thù ghớm ghiếc, nếu đã có người chống lưng, vậy thì tại sao khi đó lại còn giả vờ giả vịt ra cái bộ dạng kia?
Bọn họ đã làm bao nhiêu chuyện như thế, nếu như người nhà bọn họ còn không dám đắc tội thì cô ta có thể bỏ qua chọ họ được ư?
Càng nghĩ Kim Vũ càng thấy sợ, “Không được, chúng ta phải ra tay trước một bước mới được.”
…
Bên ngoài sân thể dục, một nam sinh một tay đút túi quần, tay còn lại cầm một chiếc điện thoại di động, người tựa vào thân cây sau lưng, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, ánh mắt dừng lại ở dòng tiêu đề trên màn hình.
Để giành được sự chú ý của Hủ vương tử, giáo viên thực tập Giản Ngâm đã cứng đối cứng với Vương tử.
Ngón tay nam sinh di chuyển, màn hình điện thoại đột nhiên tối đen, hắn hơi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về hướng của sân thể dục.
Rõ ràng đang là mùa đông nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng dính, dáng vẻ như thể hắn không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Những học sinh đi qua đều cúi đầu, không dám nhìn hắn, giống như hắn là một loại virus đáng sợ, nếu đứng gần quá sẽ bị lây lên người.
“Này…”
Nam sinh bất ngờ lên tiếng, gọi một người vừa đi qua lại.
Người kia hoang mang rối loạn nhìn đông nhìn tây, những người xung quanh lập tức tản ra, hướng mà nam sinh mặc đồ trắng đang nhìn chính là cậu ta…
Chắc không phải là gọi cậu ta đâu, đúng không?
Nhất định không phải…
Trong ánh nhìn căng thẳng sợ hãi của cậu ta, nam sinh gật đầu, “Qua đây.”
Cậu ta khóc không ra nước mắt, nơm nớp lo sợ đi lên phía trước, “ Học… học trưởng, có gì dặn dò ạ?”
Nam sinh lấy từ trong túi quần ra một mảnh giấy, đưa cho cậu ta, “Mang đến cho hiệu trưởng.”
Nam sinh: “…”
Đưa thư à, dọa chết cậu rồi.
Cậu vội vàng nhận lấy, “Học trưởng yên tâm, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Chân cậu như được bôi thêm dầu, nhanh như chớp rời khỏi phạm vi của nam sinh.
…
Thời Sênh chia tay hai cô gái họ Lâm, một mình đi ra ngoài tìm đồ lót dạ, sau đó mới trở về kí túc.
“Cô ơi, đợi chút, cô ơi… Cô Giản…” Đằng sau có người gọi cô.
Thời Sênh dừng lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu chạy về phía cô, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồng phục nhem nhuốc, cô ta chạy đến gần, thở hổn hển, “Cô ơi, cảm ơn cô về chuyện lúc nãy.”
“Không phải tôi giúp em.” Thời Sênh thành thật nói.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩn ngơ một lúc, “Vậy thì vẫn phải cảm ơn cô.”
Thời Sênh quay người bước đi, không muốn nói chuyện vói nữ chính đại nhân, sợ bị hố.
Mộ Dung Tiểu Tiểu lại không có ý định buông tha cho Thời Sênh, cô ta chạy đuổi lên từ phía sau, có chút lo lắng nói: “ Cô ơi… Vừa nãy có phải cô có chút nghiêm khắc quá không?”
Thời Sênh: “…” Hoàn toàn không hiểu suy nghĩ thánh mẫu của nữ chính đại nhân.
Thời Sênh bước càng nhanh, Lâm Thiển Lam đang đứng trước cửa phòng kí túc, khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Em lại không mang theo chìa khóa à?”
Lâm Thiển Lam lắc đầu, chỉ cửa phòng ký túc, nói bằng khẩu hình: “Cô ơi, bên trong có người.”
“Có người?” Cái đám nhãi ranh đó vẫn còn chưa từ bỏ à?
Lâm Thiển Lam gật đầu, vẻ mặt cổ quái xua tay với cô, “Cô ơi, em không giúp được cô rồi, bảo trọng.”
Thời Sênh: “…”
Cái quái gì vậy?
Thời Sênh lấy chìa khóa mở cửa, phòng khách và nhà bếp đều rất sạch sẽ, không có đồ vật gì, cũng không có dấu vết từng có người động vào.
Thời Sênh đi lên tầng hai, phòng ngủ của cô cũng rất bình thường, nhưng phòng bên cạnh bị ai đó mở ra, một chiếc vali màu xám đang được đặt trước cửa phòng.
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh nhấc chân bước vào trong phòng, trong phòng không có ai, thế nhưng đồ đạc trong đó không giống lúc trước. Trước đó, căn phòng này không hề có chăn màn, bây giờ lại có, hơn nữa còn có một số đồ trang trí đơn giản, nhìn khá có phong cách…
Có lẽ là con trai.
Trường học dưới tình huống cô không biết đã nhét một nam sinh vào đây ư?
Mẹ kiếp!
“Cô à, cô có sở thích nhìn trộm sự riêng tư của người khác sao?”
Thời Sênh quay ngoắt người lại, một anh chàng vô cùng đẹp trai đang đứng sau lưng cô, cái kiểu đẹp trai đó… đẹp đến nỗi không phân biệt được là nam hay nữ, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn đóng khung lại để làm triển lãm.
Hắn mặc một bộ quần áo đơn giản bình thường, tóc còn đang nhỏ xuống từng giọt nước, trên cổ còn đang vắt một chiếc khăn mặt, rõ ràng là vừa tắm xong.
Mẹ kiếp, chẳng phải Lâm Thiển Lam nói Lăng Hủ là bông hoa duy nhất của Anh Lan sao?
Vậy tên này là gì?
Cọng cỏ duy nhất của Anh Lan à?
Nam sinh đi qua Thời Sênh, lách người bước vào trong phòng, đưa tay đóng cửa lại, động tác lưu loát liền mạch, vô cùng nhanh chóng.
Thời Sênh: “…” Không đúng, chờ một chút, cái thứ này là ai vậy?
Thời Sênh đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa thì cửa phòng bất ngờ mở ra, cái khuôn mặt đẹp trai đó lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Thời Sênh, “Ngôn Luật, sinh viên năm ba khoa kinh tế, tiếp theo sẽ phải mượn chỗ này của cô giáo ở lại một thời gian.”
Ngôn Luật nói xong thì đóng cửa lại cái “rầm”.
Thời Sênh: “…”
Kiếm của ông đâu rồi?
“Mở cửa!” Thời Sênh đập cửa ầm ầm.
Thế nhưng bên trong không hề có bất kì động tĩnh nào, Thời Sênh tức đối đạp cửa, cửa phòng bị đạp mở ra, nhưng trong phòng lại không có ai.
Giống như người mà cô vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác vậy
Những đồ vật trong phòng nói cho cô biết vừa nãy không phải là ảo giác, đúng là có một nam sinh không được sự đồng ý của cô mà đã tự ý vào đây!
Thời Sênh lấy điện thoại ra gọi điện cho trường, phía nhà trường thái độ rất chính trực mà nói với cô rằng phòng đó của cô vốn dĩ là phòng dành cho hai người ở.
Thời Sênh lại nói, nhưng các người nhét một nam sinh vào như vậy có ý gì? Cô muốn đổi phòng.
Đầu dây bên kia mãi một lúc lâu sau mới nói với cô, ký túc xá chỉ còn sót lại phòng của Mộ Dung Tiểu Tiểu là còn một gian trống, những phòng còn lại đều đã kín.
Ở cùng với nữ chính đại nhân = phiền thức vô kể.
Thời Sênh tức giận dập điện thoại, thế này thì còn quý tộc cái gì chứ? Quỳ tộc thì có!
Ông đây chuyển ra ngoài sống là được chứ gì?
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Tình hữu độc chung*]
*Tình hữu độc chung: Tình yêu duy nhất cả đời
[Mục tiêu nhiệm vụ: Ngôn Luật. Mục đích nhiệm vụ: ý trên mặt chữ.]
Thời Sênh: “…”
Chờ một chút!
Nhiệm vụ ẩn giấu ư? Mi chắc chắn không phải là nhiệm vụ phụ chứ?
Cái gã nam sinh đó… Cô hoàn toàn không cảm nhận được bất kì cảm giác quen thuộc nào cả!
[Không sai, Ký chủ.] Hệ thống trả lời rất nhanh.
“Sao ta không có cảm giác gì vậy?” Trước đây một khi Phượng Từ xuất hiện cô đều biết, thế nhưng người này…
[Có thể là hơi thở bị ẩn đi rồi.]
Phù…
Lại còn hơi thở bị ẩn đi, mi có thể phét thêm một chút nữa không?
Thời Sênh tức giận cắn răng, “Có phải là mi đã làm gì rồi không?”
Hệ thống không hé nửa lời, lựa chọn offline.
Nó sợ không thể chịu được mà đắc ý quên mình với Ký chủ, sau đó còn chưa đắc ý quên mình xong thì đã bị Ký chủ giết chết.
Cho nên, vẫn là nhẫn nhịn thì tốt hơn!
Thời Sênh bỗng nhiên có dự cảm không lành, luôn có cảm giác những nhiệm vụ ẩn giấu sau này đều không còn đáng tin nữa…