Đoan Mộc Khởi cảm nhận được tà ý trên người Thời Sênh, vô thức trở nên cảnh giác.
Nhưng dù là vậy, hắn cũng không ngờ Thời Sênh lại chém thẳng tới, thiết kiếm sắc nhọn xé rách không khí, mang theo một sự uy hiếp, chém thẳng từ trên ngực hắn xuống.
Phản ứng của cơ thể Đoan Mộc Khởi nhanh hơn não, đợi khi hắn tránh được công kích của Thời Sênh, não mới phản ứng lại được.
Người con gái này lại dám chém hắn?
Kiếm thứ hai bổ tiếp xuống, khiến Đoan Mộc Khởi hiểu ra, cô thực sự muốn chém mình.
“Công chúa, người muốn làm gì?” Đoan Mộc Khởi lại né thiết kiếm của Thời Sênh, thiết kiếm quệt vào hắn, chỉ làm rách một mảnh góc áo.
“Chà!” Đây chính là vòng sáng của nam chính, như vậy mà cũng không chém được.
Thời Sênh đảo mắt, nâng kiếm khua thêm lần nữa. Cô dùng động tác giả, Đoan Mộc Khởi không tránh, bị thiết kiếm chém ra một miếng trên ngực, lộ ra mảng lớn bên trong, máu từ từ rỉ ra ngoài.
Mặt Đoan Mộc Khởi u ám, dùng tay áo khá rộng che ngực lại, để tránh lộ hàng.
Nguyên chủ từng học một chút công phu mèo cào, tố chất cơ thể vẫn coi là ổn. Thời Sênh nhân lúc Đoan Mộc Khởi phân tâm, đè hắn xuống đánh cho một trận.
Thời Sênh cũng rất muốn trực tiếp giết chết Đoan Mộc Khởi, nhưng cô phát hiện lực cản rất lớn, vòng sáng nam chính trên người Đoan Mộc Khởi còn chưa suy yếu.
Nếu cô cưỡng ép giết chết hắn, có chút thiệt thòi, đánh một trận cho đỡ tức trước đã.
Đánh nam chính xong, Thời Sênh vỗ vỗ tay đứng lên, kéo kéo lại vạt áo hơi loạn, nghênh ngang bỏ đi.
Cả quá trình Nhan Cẩm Tú đều há hốc mồm miệng. Trưởng công chúa này sao lại trở nên kỳ quái như vậy?
Trước đây không phải nàng ta rất thích Đoan Mộc Khởi sao?
Đừng nói Nhan Cẩm Tú khó hiểu, đến đương sự bị đánh cũng đều ngẩn mặt ra. Nàng ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy, lại còn toàn cố ý đánh vào mặt.
Đoan Mộc Khởi mất thể diện đến thế này, làm gì còn có tâm trạng đi cưa gái nữa, nhanh chóng bỏ đi dưới sự hộ tống của mấy thị vệ.
Về tới Phủ Quận Vương, Đoan Mộc Khởi vừa vào cửa đã lật đổ bàn. Hạ nhân xung quanh đến thở cũng không dám thở mạnh.
Vương gia ra ngoài một chuyến, sao lại bị người ta đánh thành đầu lợn rồi?
Không đúng!
Lại có người dám đánh Vương gia, chán sống rồi sao?
Quản gia chạy từ ngoài cửa vào, vẫy tay đuổi người khác đi, cẩn thận đứng sau lưng Đoan Mộc Khởi, “Vương gia, đắp thuốc trước đi?”
Đoan Mộc Khởi bớt giận đôi chút, ngồi xuống bảo người đắp thuốc cho hắn.
“Vương gia, là ai to gan như vậy, dám...” Đánh ngài, còn đánh vào mặt?
Đoan Mộc Khởi nắm lấy cạnh bàn, mu bàn tay nổi lên gân xanh, ánh mắt dữ tợn, từ trong kẽ răng rít ra một cái tên, “Đoan Mộc Trường Ninh!”
Quản gia kinh ngạc, đây không phải Trưởng công chúa sao?
“Trưởng công chúa điện hạ sao có thể?” Việc vị này thích Vương gia nhà hắn, bao nhiêu người đều biết, sao có thể ra tay tàn nhẫn đánh Vương gia?
Lẽ nào là vì yêu sinh hận??
Đoan Mộc Khởi cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thử hỏi một người trước đây còn thích mình tới chết đi được, đột nhiên muốn cầm kiếm chém mình, trong đây đã xảy ra chuyện gì?
“Võ công của Đoan Mộc Trường Ninh thế nào?” Đoan Mộc Khởi đột nhiên hỏi quản gia.
Đối với việc Vương gia nhà mình gọi thẳng tên húy của Trưởng công chúa, quản gia không đồng ý, nếu để người ta nghe thấy, thì đó là đại bất kính.
“Trưởng công chúa điện hạ chỉ học vài chiêu phòng thân...” Đúng thế, với võ công của Vương gia, sao có thể bị Trưởng công chúa đánh thành thế này? Lẽ nào Trưởng công chúa mang theo người?
Trước đây Đoan Mộc Khởi thấy Đoan Mộc Trường Ninh thực sự không giống người luyện võ. Như vậy hôm nay hắn bị nàng ta đè xuống đánh, khả năng lớn nhất chính là thanh kiếm đó đang tác quái.
Thanh kiếm đó...
“Cầm bút mực tới đây.”
Quản gia dừng suy diễn, đi tới bên cạnh bưng bút mực lên.
Đoan Mộc Khởi vẽ hình dạng của thiết kiếm lên trên giấy, giao cho quản gia, “Phái người đi điều tra, đây là binh khí gì.”
Quản gia nhận lấy nhìn một cái, bên trên chính là loại thiết kiếm vô cùng bình thường, thân kiếm thanh tú, thẳng đứng, không có bất cứ hoa văn nào.
Loại kiếm này tiệm rèn nào bên ngoài cũng có thể tùy tiện rèn một thanh.
Loại kiếm này, làm thế nào điều tra được?
Chẳng lẽ Vương gia tức giận quá nên lấy hắn ra làm trò đùa sao?
Quản gia cẩn thận nhìn Đoan Mộc Khởi một cái, thấy bộ dạng muốn giết người đó của Đoan Mộc Khởi, biết điều im miệng, cầm đồ ra ngoài dặn dò người đi điều tra.
...
Việc Thời Sênh đánh Đoan Mộc Khởi, cuối cùng vẫn bị Hoàng thượng biết. Cô vừa về đã bị gọi tới Dưỡng Tâm Điện.
Dưỡng Tâm Điện rộng rãi, cung nữ cúi đầu yên lặng đứng ở hai bên, vô số ánh nến, chiếu sáng cả đại điện.
Hoàng thượng sa sầm mặt ngồi trên long ỷ, long bào màu vàng sáng, trông hơi ảm đạm, không khí kiềm nén nặng nề.
Thời Sênh đứng phía dưới, vẫn cung kính, không cứng đầu huênh hoang như ở bên ngoài.
“Trường Ninh, con biết sai chưa?”
Ánh nến của đại điện đồng thời lập lòe, ánh sáng hơi ảm đạm, giống như bị người nói làm cho khiếp sợ.
“Con không sai.” Thời Sênh ngẩng đầu lên, hùng hồn nói: “Hắn bất kính với con trước, con dạy dỗ hắn là chuyện đương nhiên.”
Hoàng thượng nhíu mày, “Bất kính với con? Bất kính với con thế nào?”
“Hắn nhìn thấy con cũng không hành lễ, không phải bất kính thì là gì?” Thời Sênh bĩu bĩu môi, “Đoan Mộc Khởi như vậy là coi thường Hoàng thất, coi thường vương pháp, coi thường Phụ hoàng.”
Thời Sênh không chút khách sáo đội cho Đoan Mộc Khởi cái mũ thật lớn, trong chớp mắt nâng tầm nghiêm trọng của vấn đề lên gấp mấy lần.
Đoan Mộc Khởi chỉ là Quận Vương Gia, lại là Quận Vương Gia không hề có quan hệ huyết thống với Đoan Mộc Gia, nhìn thấy Công chúa Hoàng thất chính tông, hắn lại dám không hành lễ, đây không phải là coi thường Hoàng thất sao.
Khi có thể đánh chính diện thì chúng ta đánh, khi không thể đánh thì phải đi đường vòng cứu quốc.
[...] Ký chủ lại lý lẽ cùn, toàn là nói bừa, xin đừng bắt chước.
Hoàng thượng trầm ngâm giây lát, “Vậy con cũng không nên đánh hắn trước mặt nhiều người như thế. Con là Công chúa, đại diện cho Hoàng thất.”
Đoan Mộc Khởi nói thế nào cũng là người có phong hiệu, trong cơ thể hắn dù không chảy dòng máu của Đoan Mộc Gia, nhưng gia tộc mẫu thân đã mất của hắn cũng không thể xem thường.
“Không nhịn được.” Ai bảo nam chính đại nhân gợi đòn như thế, cứ lao ra muốn ăn đòn cơ.
Hoàng thượng vẫy vẫy tay, ra hiệu người khác lui xuống. Đợi đến khi đại điện chỉ còn lại hai người họ, Hoàng thượng mới nói: “Con là Công chúa, một câu nói của con cũng có thể bắt người ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì con. Con có thể tìm chỗ không có người dạy dỗ hắn.”
Thời Sênh: “...”
Đợi một chút, Hoàng đế này đang nói gì?
“Khụ khụ...” Hoàng thượng ho một tiếng, “Trường Ninh à, sau này làm việc đừng kích động như thế. Cách giải quyết sự việc có rất nhiều, con phải làm sao mà khiến thần không biết quỷ không hay, hiểu chưa?”
Thời Sênh cảm thấy Hoàng thượng đang dạy cô cách làm việc xấu.
Đây là cha ruột sao?
Rất có khả năng là không phải, dù sao sau này, người cha ruột này cũng vứt bỏ nguyên chủ, gả nàng tới nước khác.
“Việc này Phụ hoàng không truy cứu, nhưng việc con tự ý xuất cung, không thể không phạt.” Hoàng thượng chuyển chủ đề, “Trở về chép hai lượt kinh Phật, chép không xong thì không được ra khỏi Cảnh Ninh Điện.”
Thời Sênh không phản bác.
Hai lượt không phải nhiều.