Rất tốt, lại là đánh diễn viên của “Thiên thần”, cô quả nhiên là định đánh hết diễn viên chính của Thiên thần một lượt.
Đương nhiên Thời Sênh lúc này hoàn toàn không biết trên mạng vì chuyện cô đánh người mà sôi sùng sục. Cô kéo Kiều Khanh ra khỏi phòng chụp ảnh, chạy thẳng tới bãi đỗ xe.
Kiều Khanh phản ứng kịp, hất cô ra ở trước cửa bãi đỗ xe.
“Trình Hi, cô muốn làm gì?” Kiều Khanh mắt lạnh nhìn cô.
Thời Sênh nín nhịn cơn giận dữ, “Đưa tay anh cho tôi xem nào.”
Kiều Khanh giấu tay ra sau lưng, “Không cần cô giả tốt bụng.”
Hắn hình như rất không muốn nhìn thấy Thời Sênh, xoay người trở về đường cũ.
Mẹ kiếp! Trình Hi và Kiều Khanh rốt cuộc có thù gì!
Thời Sênh đuổi theo ngăn Kiều Khanh lại, “Tôi đã đắc tội gì anh?”
Kiều Khanh hình như có chút không tưởng tượng nổi, sau đó lại phẫn nộ, giống như bị người làm nhục, “Trình Hi cô lại muốn giở trò gì?”
Muốn chơi anh đó!
Thời Sênh hoàn toàn không biết trước đây Trình Hi và Kiều Khanh có chuyện gì, mà phản ứng bây giờ của Phượng Từ, là bởi vì hắn thừa hưởng ký ức và hỉ nộ ái ố của Kiều Khanh.
Thậm chí là thừa hưởng tâm trạng của nguyên thân còn sâu hơn lúc trong thế giới trò chơi giả lập.
Nếu là khảo hạch, khẳng định là không dễ hoàn thành như vậy.
Cho nên...
Vẫn là đừng phí lời nữa.
Thời Sênh giơ tay nhằm vào cổ Kiều Khanh, làm người ta choáng váng, đóng gói mang đi.
Thời Sênh gọi điện thoại cho Nguyên Nhược Lạp, kêu cô ấy đến bãi để xe.
Nguyên Nhược Lạp vội vàng chạy đến bãi để xe, nhìn thấy người đàn ông nằm ở phía sau, miệng há đến mức có thể nhét một quả trứng vịt vào.
“Chị Trình Hi... chị... chị... chị... anh ta, anh ta làm sao thế?” Tại sao lại bất tỉnh nhân sự nằm ở phía sau? Chị Trình Hi muốn bắt cóc anh ta sao?
A a a!! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?
“Lên xe.” Thời Sênh không nhịn được gọi cô ấy.
Nguyên Nhược Lạp kinh hồn bạt vía được đưa về nơi ở. Thời Sênh chỉ dặn dò cô ấy cẩn thận, đừng có ai gọi cũng ra ngoài, sau đó lái xe đi.
Nguyên Nhược Lạp: “...”
#Bây giờ đổi một người đại diện khác có còn kịp không#
…
Thời Sênh đưa Kiều Khanh về chỗ mình, lục trong nhà ra một đống thuốc bôi lên cánh tay cho hắn.
Cốc nước kia hẳn là vừa sôi, cánh tay hắn bị bỏng nổi mấy vết phồng rộp lên.
Kiều Khanh rất thanh tú, cộng thêm tóc xoăn rối tung kia, thoạt nhìn hơi giống người nước ngoài.
Thời Sênh thở dài, dựa vào giường cầm điện thoại tìm tên của Kiều Khanh. Cái tên này rất phổ biến, một đống trên mạng. Thời Sênh loại trừ một lúc lâu mới tìm được một tin tức hữu dụng.
Đó là một bài đăng trên Tieba.
Nội dung là một lần thử vai bốn năm trước, Kiều Khanh cũng là... nghệ sĩ thử vai.
Trong trí nhớ của nguyên chủ có lần thử vai đó, khi đó Đỗ Á Viễn còn đi theo cô ấy, vai diễn đó rất được yêu thích. Mà đạo diễn lúc đó là một người rất cố chấp có nguyên tắc. Đạo diễn muốn tìm nghệ sĩ phải phù hợp với yêu cầu trong lòng anh ta, ai đi cửa sau cũng không được.
Đỗ Á Viễn thật ra không phù hợp, nguyên chủ...
Mấy chi tiết nhỏ nhặt đột nhiên rõ nét.
Trong lần thử vai đó, đạo diễn coi trọng nhất là Kiều Khanh, phong cách của hắn rất phù hợp với vai diễn. Mặc dù đạo diễn bên đó vẫn chưa công khai rốt cuộc chọn ai, nhưng Đỗ Á Viễn đã đứng ngồi không yên, hắn vu tội Kiều Khanh ăn trộm.
Đạo diễn đó rất coi trọng nhân phẩm, Kiều Khanh giải thích không ai tin, cộng thêm phía sau hình như có người khác tác động vào, cuối cùng lỡ mất vai diễn đó.
Đỗ Á Viễn dựa vào vai diễn đó một bước lên trời.
Lúc ấy Kiều Khanh đi tìm nguyên chủ, định kêu nguyên chủ giúp đỡ làm sáng tỏ, nhưng nguyên chủ lúc ấy là người đại diện của Đỗ Á Viễn, đương nhiên phải đứng ở góc độ của hắn mà nghĩ, không bất ngờ gì giúp Đỗ Á Viễn giấu chuyện này.
Sau đó Kiều Khanh cũng chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt của nguyên chủ. Nguyên chủ cả ngày bận rộn như vậy, sớm đã quên chuyện này đến tận chín tầng mây rồi.
Cả người Thời Sênh đều khó chịu, thế này còn chơi như nào chứ!!
Hoạ của nguyên chủ, ông không gánh đâu!!
…
Lúc Kiều Khanh tỉnh lại, bên ngoài nắng chiều đã ngả về phía Tây rồi, ráng chiều mạ lên căn phòng một tầng ánh sáng kỳ lạ.
Trên cổ căng đau, khiến cho hắn lập tức thanh tỉnh lại.
Hắn chống người ngồi dậy, trên cánh tay lành lạnh, đã không còn đau rát nữa.
Đây là nơi nào?
Căn phòng không coi là lớn, bố trí đơn giản, bày biện có chút loạn, nhưng từ môi trường này có thể nhìn ra đây là nơi ở của con gái.
Trình Hi...
Kiều Khanh nhớ tới cảnh tượng cuối cùng. Hắn lập tức dịch đến mép giường đi xuống, lao ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách có tiếng nhạc, giai điệu rất kỳ quái, u ám.
Người phụ nữ trong phòng khách đang cầm điện thoại gọi điện. Trong chớp mắt khi hắn mở cửa, cô liền quay đầu nhìn qua. Bên kia không biết nói cái gì, cô cau mày lại, “Được rồi, muốn tố cáo cứ để cho hắn tố cáo đi, nếu như hắn không thể tố cáo ông vào tù, ông sẽ còn đánh hắn.”
Thời Sênh cúp điện thoại, mấy bước ngăn lại người đàn ông muốn rời đi, “Muốn đi đâu?”
Tiếng nhạc kia phối với giọng nói của cô, u ám, Kiều Khanh bất giác lui về phía sau một bước, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Thời Sênh.
Thời Sênh hoà hoãn lại vẻ mặt, “Có đói không?”
“Cô muốn làm gì?” Dùng cách này đưa hắn về nhà cô...
Thời Sênh nhún vai, “Bồi thường cho anh.”
Sắc mặt Kiều Khanh trầm xuống, trong con ngươi như có lửa giận, “Cô nhớ tôi là ai rồi? Cho nên bây giờ là đang thương hại tôi sao?”
“Phượng...” Thời Sênh dừng lại, “Anh nhìn thấy tôi, không có cảm giác khác gì à?”
Kiều Khanh trào phúng cong khóe miệng lên, “Hận không thể giết chết cô à? Cô huỷ hoại tôi một lần, còn muốn hủy hoại tôi lần thứ hai sao?”
“Nói rõ một chút, chuyện là Đỗ Á Viễn làm, Trình... tôi khi đó nhiều nhất chỉ coi là đồng lõa.” Đây là họa của nguyên chủ, cô mới không gánh đó!
Kiều Khanh chỉ cười lạnh, dường như đang châm biếm cô không biết xấu hổ.
Hai người cứ giằng co như vậy, cuối cùng Thời Sênh tránh ra trước, “Ăn ít gì rồi hãy đi.”
“Không cần.” Kiều Khanh đi thẳng về phía cửa, đi giày vào, hùng hổ rời đi.
Thời Sênh không yên tâm, đi theo xa xa phía sau hắn, nhìn hắn đứng ở ven đường một lúc. Có lẽ Kiều Khanh phát hiện trên người mình không có tiền, từ bỏ ý định gọi xe, theo đường quốc lộ đi về phía trước.
Đại khái đi được nửa tiếng, hắn mới lấy điện thoại ra gọi.
Thời Sênh vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn lên một chiếc xe, cô một đường đi theo chiếc xe này đến một khu biệt thự.
Kiều Khanh xuống xe, đi lên ấn chuông cửa.
Bên trong có người đi ra, quắc mắt lạnh nhạt mắng hắn mấy tiếng, sau đó đóng cửa lại.
Kiều Khanh hình như đã quen với việc như vậy, cúi thấp đầu đứng ở bên ngoài biệt thự. Kiều Khanh đứng ở bên ngoài biệt thự đến khi trời sáng. Thời Sênh ở trong xe đợi cùng hắn đến trời sáng.
Đến tận lúc trời sáng Kiều Khanh mới được cho vào. Thời Sênh xoa xoa ấn đường, lái xe rời đi.
Mà sau khi cô rời đi, Kiều Khanh vốn đã vào biệt thự lại đi ra, nhìn phía cô rời đi, vẻ mặt đấu tranh một lát, cuối cùng bình tĩnh lại, xoay người đi vào biệt thự.
Cả ngày hôm qua hắn chưa ăn gì cả, lại đứng bên ngoài cả đêm, lúc này vẫn không có gì ăn, Kiều Khanh đói đến mức không có sức.
Những người trong biệt thự này sẽ không để lại đồ ăn cho hắn. Hắn nghiến răng, định nhẫn nhịn, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên.
“Alo, xin hỏi là anh Kiều sao? Đồ ăn ngài gọi đến rồi, xin ra ngoài lấy được chứ?”
Gọi đồ ăn?