Không nhìn thấy rác rưởi gì hết.
“Tới đây làm gì vậy?”
“Không biết, dù sao cũng không có rác rưởi gì cả, chờ một lát là được về thôi.”
Thời Sênh đứng ở con đường nhỏ phía ngoài, cười với vẻ mặt vô cùng không có ý gì tốt, “Trong đám cỏ này ẩn chứa không ít bất ngờ, các em chú ý dưới chân, nói không chừng sẽ giẫm trúng đó.”
“Á!”
Thời Sênh vừa nói hết câu thì lập tức liền có một nữ sinh hét lên, vẻ mặt ghê tởm kinh khủng.
Mọi người đều hướng ánh nhìn về phía nữ sinh kia, bên trong đám cỏ có một bãi phân, ban nãy bị nữ sinh kia giẫm bét ra.
“Ọe…”
Một nữ sinh yếu ớt trực tiếp nôn khan.
Bọn họ lần lượt chạy về phía ngoài, nhưng có người xui xẻo, lúc vào thì không sao nhưng lúc chạy ra liền giẫm trúng, liên tục kêu lên.
“Á, sao chỗ này lại có nhiều phân như vậy, trời ơi, kinh tởm quá đi.”
“Không được rồi, tôi muốn nôn… ọe…”
Những thiên kim thiếu gia đó sao có thể chịu đựng được việc giẫm trúng phân chứ, có lẽ lúc này toàn thân đang rất khó chịu.
“Giản Ngâm, cô dẫn bọn tôi tới đây làm gì? Cô…” Ngụy Tinh Tinh bước vài bước xông tới trước mặt Thời Sênh, không biết là vì lý do gì mà những lời sau đó bị cô ta nuốt lại.
Thời Sênh trả lời một cách rất nghiêm túc, “Hưởng ứng lời kêu gọi của nhà trường.”
Tụi bây không thích sao? Vậy ông sẽ để bụi bây trải nghiệm đủ.
Để làm mấy thứ này, ông đã phải tiêu tốn rất nhiều công sức đấy.
Đầu óc Ngụy Tinh Tinh chuyển một cách nhanh chóng, sau đó dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn cô, “Là cô.”
“Là cô.” Thời Sênh nheo mắt cười, chỉ thiếu nước viết thêm ba chữ “Tôi cố ý” lên trán mà thôi, “Rất không may là giáo viên kiểm tra vệ sinh lần này là tôi, vậy nên các em hãy cố lên nhé.”
Ngụy Tinh Tinh: “…”
Một đám học sinh ở phía sau cũng ngây người ra, ý này có nghĩa là nếu bọn họ không dọn thì sẽ bị trừ điểm sao?
“Cô giáo, mấy cái lúc sáng là giả mà!” Có một học sinh đứng ra giải thích, bọn họ còn chưa có gan đi bày ra mấy thứ kinh tởm như thế.
Lúc này, rõ ràng là cô ấy đang báo thù chuyện lúc sáng.
Thời Sênh nhún nhún vai, “Ồ, cô tưởng đó là thật, gan cô nhỏ, không khỏi bị giật mình.”
“… Gan cô nhỏ sao? Nếu như gan cô nhỏ thì trên thế gian này còn có ai có gan to nữa?”
“Vậy cô Giản, thế có phải là chúng em không cần…”
Học sinh còn chưa nói hết liền bị Thời Sênh ngắt lời.
“Cũng không phải là trừ điểm của cô, các em vui là được rồi.”
Mọi người: “…”
“Giản Ngâm, cô đừng có ép người quá đáng!” Ngụy Tinh Tinh không chịu được nữa, bảo cô ta đi nhặt thứ kinh tởm như thế, còn lâu cô ta mới chịu.
“Là học sinh, ăn nói phải có chừng mực một chút, cô chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.” Thời Sênh muốn trợn mắt nhưng nghĩ hiện giờ mình là giáo viên đầy uy nghiêm nên đành nhịn.
Làm giáo viên thì phải ra dáng giáo viên.
Bản cô nương là một giáo viên yêu nghề.
Đám học sinh: “…” Giáo viên trong trường dám làm chuyện này tuyệt đối là chỉ có mình cô thôi.
Thái độ đó của Thời Sênh chính là các người thích dọn thì dọn, dù sao không dọn thì cứ chờ bị trừ điểm đi, sau đó bị thông báo toàn trường.
Đám học sinh này đấu tranh một hồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng người ta căn bản là không để ý tới, chỉ ngồi một bên cắn hạt dưa.
Đánh không đánh lại được, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng mà làm thôi.
Cả đám người nôn thành chó, dự là lát nữa quay về không ăn nổi cơm.
“Giản Ngâm, tôi với cô chưa xong đâu.” Ngụy Tinh Tinh hai mắt đỏ ngầu, tức tới mức run lên.
Thời Sênh dáng vẻ rất trịnh trọng cầm quyển sổ ghi chép, “Mau qua đây đi, ai sợ thì người đó là đồ ngu.”
Ông đây không sợ cô gây chuyện, chỉ sợ cô không gây chuyện mà thôi.
Có chuyện thì cùng làm đi!
Thời Sênh ghi chép xong liền cầm cuốn sổ đi mất, cô căn bản là không đi kiểm tra những nơi khác, mấy người này mà không nhìn ra vậy thì đúng là ngốc rồi.
“Tinh Tinh, Giản Ngâm này không bình thường.” Tính cách của một người làm sao có thể thay đổi lớn như vậy trong một thời ngắn được?
Ngụy Tinh Tinh nhìn Phàn Nhu một cái, gầm lên một tiếng khó chịu, “Mình không nhìn ra hay sao?”
Phàn Nhu bị quát, trong lòng hơi không thoải mái, bị Giản Ngâm làm cho tức giận, sao lại đi hét với cô ta chứ?
Tuy là không thoải mái trong lòng nhưng cô ta cũng không dám thể hiện ra mặt, nhỏ giọng đề nghị, “Tinh Tinh, chúng ta phải điều tra cô ta mới được.”
“Cần cậu nói sao.” Ngụy Tinh Tinh lúc này đã bùng nổ, bình thường vốn dĩ tính khí đã nóng nảy, hiện giờ càng kinh khủng hơn.
Lần này, Phàn Nhu bị quát tới không nói được lời nào nữa.
…
Giáo viên của trường quý tộc đều có phòng làm việc và ký túc xá riêng của mình. Khi Thời Sênh quay lại ký túc thì phát hiện cửa phòng mình đã bị cạy ra.
Bên trong bị lục tung loạn xạ, trên nền đất còn dùng sơn viết thành chữ lớn, cái gì mà tiện nhân mau cút khỏi trường học…
Vừa nhìn là biết đám học sinh kia làm rồi.
Thời Sênh không nói lời nào, gọi điện ngay cho trường học, để bên phía trường học phái người tới xử lý.
Bởi vì cũng không rõ người có tính cách đột nhiên thay đổi này và cấp trên có quan hệ gì nên bọn họ cũng không dám chậm trễ, lập tức đổi phòng ký túc khác cho Thời Sênh.
Môi trường của ký túc mới tốt hơn cái cũ rất nhiều.
Phòng lúc trước giống như một nhà nghỉ rẻ tiền. Còn phòng hiện tại này như phòng tổng thống của khách sạn năm sao vậy.
Ký túc có hai tầng, bên dưới là phòng khách và nhà bếp, có đủ cả tivi, tủ lạnh.
Bên trên là phòng ngủ và phòng đọc sách, mạng internet rất nhanh, không gian rộng rãi, nội thất bên trong càng không cần phải nói, đều là đồ vô cùng đắt tiền.
Đến ngày thứ hai, Thời Sênh mới biết, đây là ký túc xá cao cấp dành cho học sinh ở. Ở hết một học kỳ thì chi phí là trên hàng chục nghìn.
Giáo viên làm gì có ký túc xá tốt như vậy.
Câu trên đương nhiên là nói về giáo viên bình thường, còn nếu như là giáo viên có gia thế, muốn ở lại trường thì cũng được ở một biệt thự riêng biệt.
Nói tóm lại một câu: Người đứng sau Anh Lan rất cứng.
Hôm nay cuối tuần, không phải lên lớp nên Thời Sênh đi ra ngoài mua cho mình một số đồ dùng hàng ngày, tiện thể về nhà một chuyến.
Chờ ở nhà một lúc lâu, ba mẹ của nguyên chủ mới trở về, nhìn thấy Thời Sênh thì hơi kinh ngạc.
Bà Giản lập tức quan tâm hỏi: “Tiểu Ngâm, sao lại quay về vậy? Ăn cơm chưa con? Có đói không? Về nhà cũng không gọi điện trước, mẹ không mua thức ăn gì cả. Này, lão Giản, ông mau đi mua chút thức ăn về đây, không dễ gì con gái mới về nhà, phải làm gì đó ngon ngon cho nó ăn.”
Ông Giản không nói câu nào, nghe xong lời bà Giản là cầm chìa khóa ra khỏi nhà luôn.
Bà Giản liền đi vào bếp bận rộn, rảnh tay lại hỏi Thời Sênh chuyện thường ngày, “Tiểu Ngâm, con ở trường học thế nào? Mẹ nghe nói những học sinh ở trường quý tộc đó vô cùng nghịch ngợm, chúng nó có làm khó con không?”
“Cũng ổn ạ.” Thời Sênh đứng ở cửa bếp, “Có nghịch thế nào thì cũng vẫn chỉ là trẻ con thôi.”
Bà Giản hình như bị chọc cười, “Cái con bé này, bản thân con còn không lớn hơn bao nhiêu đâu.”
Giản Ngâm vừa tốt nghiệp, cũng mới hai mươi hai, thật sự không coi là lớn.
Trong mắt của bố mẹ, con cái của mình luôn luôn không trưởng thành.
Thời Sênh cảm thấy lạ, vì sao nguyên chủ lại chạy tới Anh Lan để làm giáo viên thực tập vậy? Phải biết là giáo viên ở đó không phải là thạc sĩ thì cũng là tiến sĩ, nhiều giáo viên đều là du học nước ngoài về.
Nguyên chủ thì sao? Tuy là tốt nghiệp trường danh tiếng nhưng lý lịch của cô ấy chắc chắn là thấp nhất trường Anh Lan.
Trong kịch bản có nhắc tới một câu, cơ duyên trùng hợp!
“Ký chủ, nhiệm vụ phụ có làm không?”
Không làm! Tạm biệt!
Chờ đã, tại sao mi hỏi ta có làm hay không?
Thông thường mà nói thì không phải nó sẽ trực tiếp đe dọa cô trừ điểm số sao?
“Nhiệm vụ phụ này không liên quan tới nhiệm vụ chính.” Hệ thống rất không muốn trả lời nhưng nó lại không kiểm soát được bản thân.
Không liên quan tới nhiệm vụ chính có nghĩa là không quan trọng.
Mà có quan trọng thì bản cô nương đây cũng không làm.
Nói không làm là không làm!
Bà Giản lại hỏi Thời Sênh một số vấn đề, còn lo cô sống ở trường không được tốt. Thời Sênh an ủi vài câu rồi chuồn về phòng.
Nhóm dịch: Mèo Xinh