Quay về bàn làm việc, lòng Thời Sênh như tro tàn, chống cằm suy nghĩ chuyện đời người.
Bây giờ cô nên làm gì nhỉ?
[Nhiệm vụ phụ tuyến: R]
Mi nhảy ra làm cái quái gì thế, cút về đi, ta không nhận nhiệm vụ!
[Nhân phẩm của Ký chủ quá thấp, không có quyền từ chối nhiệm vụ.]
Thời Sênh: “…”
Nói đi, hình phạt là gì?!
Phải cân nhắc được mất trước, rồi mới quyết định có nên cưỡng chế từ chối nhiệm vụ hay không.
[Quy tắc cũ.] Không nhận nhiệm vụ thì chờ bị trừ hết điểm đi!
Không biết vì sao, đột nhiên nó lại cực kỳ mong chờ Ký chủ từ chối nhiệm vụ.
A không được, là một Hệ thống, làm sao có thể có suy nghĩ đó được chứ!
Nó là một Hệ thống chân chính, không thể có lối suy nghĩ nguy hiểm đó được.
Thời Sênh: “…” Không thể đổi cái gì mới mẻ hơn được sao? Lần nào cũng kiểu này là thế nào?!
[…] Đâu ra mà ‘lần nào cũng’?! Cách này mới dùng có một lần, đừng có nói với bản Hệ thống là không có tác dụng đấy nhé!
Hiển nhiên là vẫn có chút tác dụng, khó khăn lắm cô mới tích trữ được chừng đó điểm, hoàn toàn không muốn bị chính bản thân mình lãng phí sạch.
Vì thế sau khi cân nhắc một hồi, Thời Sênh quyết định nhận nhiệm vụ.
[Điều tra rõ thân phận của R, khiến chúng phải nhận trừng phạt]
R là một người hay một tổ chức?
Trong Cục Cảnh sát có rất nhiều tài liệu liên quan đến R, nhưng trên thực tế đều là tài liệu về những vụ án mà R gây ra, còn tài liệu về R thì cơ bản không có. Không có giới tính, không có tuổi tác, không có chiều cao cân nặng, tất cả đều là con số không.
Một người gây ra nhiều vụ án như vậy mà vẫn chưa bắt được bất cứ vết tích gì, Thời Sênh không tin đó là một người cho lắm.
Nếu thực sự là một người, vậy thì người đó quả thực rất biến thái.
[Giá trị nhân phẩm của Ký chủ quá thấp, Hệ thống không thể cung cấp manh mối.]
Giá trị nhân phẩm cái ông nội mi ấy!!
Coi thường người có nhân phẩm thấp phải không?!
[Đúng thế đấy.]
Thời Sênh: “…”
Hệ thống, mi cứ chờ đấy cho ta!
[……] Tôi sợ cô chắc, bản Hệ thống offline rồi.
Thời Sênh còn chưa kịp hỏi thăm cả họ nhà Hệ thống như thường ngày, thì bên kia đã có người hô hào chuẩn bị họp.
Hà Tín đột nhiên thông báo họp là vì Hoắc Tiêu có phát hiện mới. Họ điều tra ra Lưu Phàm từng có qua lại với một phó tổng dưới trướng Đổng Thuần, mà tài khoản chuyển khoản cho Lưu Phàm cũng chính là phó tổng này.
“Tần Vũ, lúc trước cô vẫn chưa nói hết, giờ có thể nói chưa?” Hà Tín nhìn Thời Sênh vẫn luôn lơ đãng nãy giờ.
Thời Sênh hồi thần lại, đầu ngón tay ấn ấn vài cái vào màn hình ipad trước mặt, hình ảnh trên màn hình lớn lập tức thay đổi.
“Đây không phải là hạng mục phát triển khu thương mại ở phía Đông thành phố sao?” Có người nhận ra bức ảnh này.
“Thứ tiếp theo mà tôi cho mọi người xem cũng khá thú vị.” Đầu ngón tay của Thời Sênh hoạt động, bức ảnh trên màn hình lập tức biến thành một bức ảnh rất ‘quá giới hạn’.
Mọi người: “…” Đây là cái thú vị sao? Để cho họ ngồi xem ảnh nóng tập thể là thú vị à?!
Thời Sênh nhanh chóng đổi cái khác, mặt thản nhiên, “Trượt tay, ngại quá.”
Mọi người: “…” Ai mà tin được là cô trượt tay.
Hình ảnh lại tiếp tục thay đổi, lần này không phải bức ảnh bình thường, mà là hiện trường một vụ thảm án.
Thời Sênh liên tục đổi mấy bức, đều cùng là hiện trường thảm án, điểm khác nhau duy nhất chỉ là nạn nhân khác nhau, quang cảnh khác và thời gian khác.
Mỗi bức ảnh đều có hiển thị thời gian, sắp xếp theo thời gian chụp thì từ tháng 6 năm ngoái cho đến tháng 12, tổng cộng là 5 vụ án.
“Cái này có liên quan gì đến vụ án chúng ta đang điều tra?” Hoàng Tùng nghi hoặc hỏi, “Hiện giờ chúng ta đang nói đến vụ án của Đổng thị mà.”
Thời Sênh nhìn Hoàng Tùng một cái, ánh mắt rõ ràng rất bình tĩnh, không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng lại khiến Hoàng Tùng lạnh rung lên, không dám nói nữa.
Thời Sênh thu mắt lại, thong thả nói: “Cả 5 vụ án này cuối cùng đều kết án là ngoài ý muốn, nhìn có vẻ không liên quan gì, nhưng họ đều có liên quan đến hạng mục công trình thương mại sắp khởi công kia. Năm nạn nhân đã chết này đều chiếm một phần địa sản trong khu thương mại này.”
“Đồng thời họ cũng bám trụ khu thương mại không chịu rời đi, không muốn bán ngược lại đất cho Đổng thị. Nhưng sau khi họ chết không lâu, người nhà họ đều bán sạch đất, cũng kiếm được một khoản tiền đền bù không nhỏ.”
“Đây không phải ngoài ý muốn.”
Hoắc Tiêu ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, ánh mắt hơi phức tạp. Anh ta cũng vừa tra ra công trình của Đổng thị có vấn đề, còn chưa tra được đến đây, nhưng cô ấy lại đã tra được nhiều hơn thế nữa rồi.
Sâu trong lòng Hoắc Tiêu thầm bốc lên ngọn lửa đấu tranh, ánh mắt nhìn Thời Sênh cũng thêm vài phần nóng bỏng.
Hà Tín sai người đi lấy tài liệu của 5 vụ án này tới. Trên tài liệu hiển thị rõ, cách mà 5 người này chết rất bình thường. Vì năm đó không chỉ có họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có rất nhiều người qua đường bị liên lụy, hoặc là bị thương nặng, hoặc là tử vong.
Tập thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều sẽ không khiến người ta nghi ngờ rằng chuyện đó là do có kẻ tính toán trước.
Nếu Thời Sênh không chỉ ra 5 người này đều có liên quan đến khu thương mại, thì họ cũng sẽ cảm thấy đây là chuyện ngẫu nhiên.
“Nếu chuyện này đã được tính toán trước, thì thật quá đáng sợ!” Nạn nhân không chỉ có 5 người kia, mà còn rất nhiều người qua đường xui xẻo khác.
“Tôi không hiểu, Đổng thị nhiều tiền như vậy, dù họ có đòi giá cao một chút, cũng đâu đến mức phải giết hết bọn họ chứ?” Có người nghi hoặc hỏi.
“Đáp án này có thể tìm thấy trên người vị Phó tổng kia.” Thời Sênh nhìn đồng hồ, “Nếu các anh còn không hành động, có lẽ sẽ có người bị diệt khẩu đấy.”
“Là sao?” Hà Tín giật mình, “Tần Vũ, đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc cô biết được những gì?”
“Tôi không biết gì cả.” Bản cô nương làm gì có chức năng tiên tri.
Thời Sênh ngừng một chút, “Có điều… người phụ trách hạng mục đó là tay phó tổng kia. Nếu tôi là kẻ chủ mưu, nhất định rồi sẽ xử lý gã trước khi phía cảnh sát tìm được gã.”
Hà Tín ngạc nhiên nhìn Thời Sênh, càng ngày ông ta càng cảm thấy cô gái này có xu hướng phạm tội là sao?!
“Làm sao kẻ chủ mưu biết được chúng ta sẽ tra đến tay phó tổng đó chứ?”
Phòng họp hơi nặng nề, Thời Sênh đứng lên đầu tiên, “Rất dễ hiểu, có nội gián chứ sao! Người năm đó phụ trách 5 vụ án này, không thể nào không phát hiện ra có gì đó bất thường sau khi vài người chết đều ở cùng một khu như thế. Nếu người đó không phải bị mua chuộc, thì tức là bị uy hiếp. Như vậy trừ những người mới vào cục được loại bỏ hiềm nghi ra, cuối cùng có khả năng nhất chính là mấy người các anh…”
Nguyên chủ vào cục từ tháng 8 năm ngoái, nữ chính và Hoắc Tiêu còn muộn hơn, thế nên không có hiềm nghi. Mọi người trong phòng quay sang nhìn nhau, sao tình huống đột nhiên phát triển theo hướng khó lường thế này?
Họ còn chưa kịp hồi thần từ kinh ngạc này, đã lập tức bị sa vào mối kinh hoàng khác.
“Tần Vũ!” Thấy Thời Sênh vẫn còn muốn nói tiếp, Hà Tín vội ngắt lời cô, “Bắt người trước đã, mọi người nộp hết điện thoại lên, dùng bộ đàm của đội để liên lạc.”
Mọi người im lặng nộp điện thoại lên.
“Tần Vũ, của cô đâu.” Hà Tín thấy Thời Sênh vẫn ôm khư khư ipad, liền nghiêm mặt nạt một câu.
“Đội trưởng Hà, nếu tôi là nội gián, thì giờ anh có bắt tôi nộp lên cũng muộn rồi. Tôi mà muốn báo tin thì đã báo từ lâu rồi.”
Hà Tín nghĩ cô gái này dù sao cũng là con gái Cục trưởng, làm sao có thể là nội gián cho kẻ khác được. Ông ta đang định im lặng chấp nhận hành vi của Thời Sênh, đương nhiên Vưu Ái không hài lòng.
“Mọi người đều cùng một đội, làm gì cũng phải đảm bảo tính nhất trí. Lỡ đến lúc xảy ra chuyện, ai là người chịu trách nhiệm?”