*
“Tí tách tí tách…” Nước mưa đập vào vật liệu xây dựng, tiết tấu vui vẻ như tấu nhạc.
Xa xa như có tiếng còi cảnh sát mơ hồ vọng lại bên tai Thời Sênh, từ xa đến gần, lại từ gần ra xa…
Toàn thân cô từ trên xuống dưới đều đau như bị người ta đâm vô số nhát dao vào vậy. Nước mưa ngấm vào như rắc muối lên vết thương, đau đến mức ý thức của cô cũng dần mơ hồ.
Ánh sáng xung quanh rất u ám, phải mất một lúc lâu Thời Sênh mới nhìn rõ hơn một chút. Trên đầu cô có ánh đèn đường vàng leo lét, lúc sáng lúc tối, cứ như thể sẽ vụt tắt bất cứ lúc nào.
Giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống, đập vào mặt cô, rơi vào trong mắt cô, từng luồng khí lạnh ập vào trong cơ thể.
Thời Sênh khổ sở nhúc nhích ngón tay, chậm rãi đưa lên bụng, vừa sờ đã dính máu đầy tay.
Mẹ nhà nó!
Lẽ nào bản cô nương vừa tới đã ngỏm luôn à?!
Đừng có chơi kiểu này chứ!!!
Thời Sênh nhẹ nhàng giữ chặt bụng, ngồi dậy một cách khó khăn. Dưới ánh đèn leo lét, cô miễn cưỡng nhìn thấy được tình trạng ở bụng mình, hẳn là bị trúng đạn…
Có lẽ không bị bắn trúng chỗ hiểm, nên hiện giờ cô vẫn có thể cử động được. Nhưng để lâu quá sẽ không cứu được nữa, chắc chắn sẽ chết vì mất máu.
Thời Sênh sờ trên người một vòng, không tìm thấy điện thoại, chỉ tìm thấy bộ đàm mini, nhưng đã hỏng mất rồi.
Thời Sênh hít sâu một hơi, lại phải tự cứu thôi! Lật bàn!!! Phản kích từ bước đường cùng cái chó gì chứ!
“Sênh tự cứu” online!
Thời Sênh cầm máu trước. Cô vừa băng xong, trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên, rất hỗn loạn, giống như đang chạy trốn vậy.
Sau lưng Thời Sênh là một con hẻm rất dài, bốn phía không có chỗ nào trốn được, cô và đám người kia đối diện với nhau.
Tổng cộng có sáu người, đều là những gã đàn ông cao to lực lưỡng, mặc đồ đen, xăm mình, vẻ mặt hung ác, chỉ còn thiếu nước viết thẳng lên mặt mấy chữ to “Tao không phải thứ gì tốt” thôi.
Gã chạy đầu tiên nhìn thấy có người, cũng không thèm nghĩ nhiều đã giơ khẩu súng trong tay lên nã một phát về phía Thời Sênh.
Viên đạn bay xuyên qua màn mưa. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.
Thời Sênh tức đến mức muốn chửi thề. Cô nhanh tay rút một lá bùa trong không gian ra dán lên trên người mình. Kết giới vô hình mở ra, viên đạn đập vào kết giới bị bắn ngược trở lại, xuyên thẳng vào ngực gã vừa bắn.
“Bụp!”
Gã đàn ông đột nhiên ngã xuống, những tên đằng sau phanh không kịp, giẫm lên gã đàn ông kia. Người gã co giật hai cái, rồi không cam tâm nhắm mắt lại.
Năm gã còn lại chạy qua người gã kia rồi mới dừng lại. Hẳn là bị kinh ngạc vì màn đạn bắn ngược vừa rồi, nên lúc này chúng đều có vẻ ngỡ ngàng. Tất cả đều sững lại nhìn Thời Sênh.
Vừa rồi…
Đó là thứ gì? Huyền huyễn sao?
Thời Sênh bám lấy cột điện bên cạnh, dồn hết trọng lượng cơ thể vào cột điện, móc từ trong không gian ra một khẩu súng.
Cô vừa lấy súng ra, cả năm gã kia cũng đồng thời giơ súng nhắm về phía Thời Sênh.
Thời Sênh thản nhiên chậm rãi lắp đạn, ánh sáng u ám và màn mưa đan vào nhau, làm bóng người cô trở nên mơ hồ.
Dáng vẻ cô ung dung bình thản cứ như đang coi thường bọn chúng vậy.
Thời Sênh thật sự không còn gì để nói. Không phải cô không muốn nhanh, mà nhanh không nổi ấy chứ. Động tác mạnh quá sẽ kéo vết thương, đau chết đi được!
“Pằng!”
Có gã không nhịn được lại bắn tiếp phát nữa. Cũng giống như lần trước, viên đạn chạm vào kết giới vô hình, bắn ngược trở lại.
Tốc độ đạn bắn ngược còn nhanh hơn lúc bắn ra, cắm thẳng vào mi tâm gã kia khiến gã từ từ gục xuống đất.
Bốn gã đàn ông còn lại quay sang nhìn nhau. Trong mắt mỗi người đều có thể nhìn thấy sự sợ hãi tột cùng, cô gái này như tà ma vậy.
Là người hay là ma đây?
Tình huống kỳ dị vừa rồi khiến chúng không dám tùy tiện nổ súng nữa, nhưng cũng không thể cứ tiếp tục lề mề ở đây được.
Chạy à?
Chạy thôi!
Bốn gã cùng ra quyết định. Ngay khi gã đầu tiên nhấc chân lên, một viên đạn xuyên qua màn mưa cắm thẳng xuống bên cạnh chân gã.
Người gã kia đứng chết cứng lại.
Khuôn mặt xanh mét của cô gái hiện lên dưới ánh đèn đường, trên mặt vẫn nở nụ cười âm u, như ác ma đến từ địa ngục vậy.
“Cô… rốt cuộc cô là loại người gì!”
Thời Sênh quơ quơ súng: “Gọi 120 đi.”
Gã kia: “???” Gọi 120 làm gì?
Gã dời mắt, chú ý đến phần bụng của Thời Sênh.
Phần bụng được Thời Sênh tùy tiện băng lại lúc này đã rướm máu, thấm lan ra ngoài rồi.
Cô ấy bị thương!!!
“Pằng!” Lại một phát súng nữa cắm vào bên cạnh chân gã, chỉ thêm một cm nữa thôi là chân gã cũng đi tong luôn.
Có vẻ như gã đàn ông bị chọc giận, đột nhiên giơ súng lên bắn về phía Thời Sênh.
Màn tiếp theo, không cần nghĩ cũng biết.
Ba gã còn lại không dám làm liều nữa, cô gái này thực sự quá tà ma.
“Các anh cũng muốn ăn đạn à?” Thời Sênh nhìn về phía ba gã kia. Ba gã lập tức lắc đầu, tay cầm súng cũng run lên. “Nếu đã không muốn, thì gọi 120 đi.”
“Vâng vâng vâng, tôi gọi…” Một gã luống cuống lôi điện thoại ra, “120… 120… 120… số điện thoại là bao nhiêu?”
Đại khái là gã sợ đến ngu người rồi nên mới hỏi câu hỏi buồn cười như thế này.
“Cứ bấm 120 thôi!” Gã sau lưng nhắc một câu.
Gã kia điên cuồng bấm xuống màn hình mấy cái.
“Alo… 120 à?! Chỗ chúng tôi có người bị thương, các anh mau tới đi… Ở đâu á?” Gã ngước mắt nhìn xung quanh, “Tôi làm chó gì biết được đây là đâu, tôi không biết! Các anh mà không đến là có người chết đấy… Bố mày đã bảo bố mày không biết đây là đâu rồi mà!”
Gã nói một lúc lâu mới miễn cưỡng miêu tả được rõ ràng địa điểm hiện tại.
“Tôi gọi rồi…” Gã đàn ông cúp điện thoại, “Bây giờ chúng tôi đi được chưa?”
Khóe môi Thời Sênh hơi cong lên, tiếng mưa làm giọng nói của cô hơi rời rạc, mơ hồ, “Trước khi 120 đến, các anh không được đi đâu hết.”
Gã đàn ông: “…”
120 mà đến thì họ còn chạy được không chứ?
Mấy gã muốn chạy, nhưng nhìn khẩu súng trên tay Thời Sênh, lại thêm tình huống đạn bắn ngược kỳ quái vừa rồi, chúng lại đành phải im lặng nhịn xuống.
Đối diện với những sự việc không thể giải thích được, con người ta luôn cảm thấy sợ hãi hơn, dù có là kẻ đại ác đi chăng nữa.
“Xin cô tha chúng tôi đi mà. Tôi cũng đã gọi 120 cho cô rồi, họ sẽ nhanh chóng đến đây thôi. Cô giữ chúng tôi lại có ích gì đâu.” Gã đàn ông hạ thấp giọng cầu xin Thời Sênh.
“Ai biết được các anh có gọi giả vờ hay không, chờ 120 đến, tôi ắt sẽ thả các anh đi.”
Ba gã đàn ông: “…” 120 mà đến rồi thì họ chạy thế quái nào được nữa!
Thời Sênh cong cong mắt nhìn chúng, “Các anh muốn chạy cũng được thôi, có điều phải đánh bạc một phen mới được. Mỗi lần tôi chỉ có thể bắn một người, khoảng cách từ đây sang bên kia, nếu đệm hai người, thì sẽ có một người có thể chạy thoát. Thế nên, các anh phải thảo luận với nhau xem ai sẽ là người đệm lưng?”
Ba gã đàn ông: “…”
Cô ấy bắt họ thảo luận xem ai là người chết sao?! Có phải não của cô gái này có vấn đề không!!!
Không ai muốn làm đệm lưng, ba gã đàn ông chỉ có thể cứng người đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn chằm chằm Thời Sênh như muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy.
120 đến hơi chậm, Thời Sênh cảm thấy mình đã sắp chết vì mất máu rồi mới thấy họ lững thững đi tới, đi cùng với 120 còn có một đội cảnh sát nữa.
Bác sĩ khiêng Thời Sênh lên cáng cứu hộ.
Còn mấy tên kia, Thời Sênh chỉ nhìn thấy chúng bị cảnh sát còng lại, rồi sau đó từ từ chìm vào trong bóng đêm.