Đây là sự thật sao?
Tất cả mọi người đều biết sáu đại gia tộc mạnh mẽ như thế là do có năng lực tồn tại. Mọi người đều đã từng đánh nhau khắp vũ trụ, lực lượng thần bí cũng chưa phải chưa từng gặp.
Muôn vàn thế giới, chuyện lạ gì cũng có. Bọn họ đã gặp qua nhiều kỳ tích, điểm chấn động này bọn họ vẫn còn chịu đựng được.
“Nếu Thời gia có năng lực này, chẳng lẽ là cùng một đám người với Cục Quản lý Thời không sao?”
Thời Sênh lộ ra nụ cười châm chọc: “Tôi không có quan hệ gì với họ.”
Cát Na mỉm cười nói tiếp: “Tất nhiên rồi, Thời gia chủ dựa vào truyền thừa cổ xưa, còn chúng tôi dựa vào khoa học kỹ thuật tiên tiến, giữa hai cái này có sự khác nhau rất lớn.”
Mọi người khe khẽ thảo luận.
“Nếu Thời gia chủ đã chứng minh nó tồn tại, vậy hôm nay cô tới là để thảo luận với chúng tôi cái gì?”
Thời Sênh chưa từng làm bộ làm tịch. Cô dám nói thì chắc chắn là có thể làm được, hơn nữa cũng không sợ người khác mơ ước năng lực đó của mình.
“Về một người.” Tầm mắt Cát Na nhìn chằm chằm vào Thời Sênh.
Biểu tình của Thời Sênh rất lạnh nhạt nhưng trong lòng đã sớm chửi tổ tông mười tám đời từ trong ra ngoài đám người của Cục Quản lý Thời không kia mấy lần rồi.
Bọn họ nhằm vào cô mà tới.
Cát Na điểm vài cái lên thiết bị cá nhân, một khuôn hình thực tế ảo xuất hiện.
Đó là một căn phòng được chế tạo bằng nguyên liệu màu đen. Trên mặt đất đầy những xích sắt màu đen. Tất cả những dây xích đều dồn về phía một người ở chính giữa.
Chính xác mà nói, đó là một chàng trai trẻ với thân hình đơn bạc.
Hắn rũ đầu, tóc đen dài che hết mặt, quần áo trên người dính đầy máu. Lúc này nhìn hắn như một con búp bê rách nát không có sự sống bị người ném ở đó.
“Hắn chính là N1.” Cát Na thu lại hình ảnh, “N1 là biệt hiệu, tên của hắn là - Phượng Từ.”
Tầm mắt Thời Sênh vẫn còn dừng ở hư không như thể hình ảnh thực tế ảo kia vẫn còn. Cô chưa từng chớp mắt lấy một cái, cứ nhìn mãi như thế.
Nụ cười trên khóe miệng Cát Na càng tăng lên, tầm mắt đảo qua vẻ mặt đang đần ra của những người khác, “Tôi nói một sự kiện thì mọi người sẽ biết hắn là ai.”
“Một trăm năm trước, tại khu vực gần tinh hệ Xích Nguyệt, chỉ trong một đêm có tới mấy trăm tinh cầu bị phá hủy. Sau đó, các tinh hệ cũng lục tục xuất hiện chuyện tinh cầu bị phá hủy, chuyện này hẳn là mọi người còn nhớ chứ?”
“Đương nhiên rồi, chuyện này thì liên quan gì tới hắn? Không phải hung thủ đã sớm bị bắt và bị xử trí rồi sao?” Có người đưa ra nghi vấn.
Trường hạo kiếp* đó, những người trên trăm tuổi ở đây đều gần như tự mình trải qua, không trải qua cũng sẽ được nghe người ta kể lại.
*Trường họa kiếp: Tai họa lớn kéo dài liên miên.
Nhiều tinh cầu như thế mà bị phá hủy một cách khó hiểu, dù là tinh cầu có người cư trú, tinh cầu khai thác năng lượng hay tinh cầu hoang phế đều không thoát khỏi.
Đầu sỏ gây tội của chuyện này đã bị bắt không lâu sau đó. Trải qua thẩm vấn mới biết, hắn phát hiện được một nguồn năng lượng đặc thù, dùng một chút có thể khiến cho một tinh cầu biến mất.
Lúc đó, mọi người hận tên đầu sỏ gây tội đó tới ngứa răng.
Cát Na nhếch cánh môi đỏ thắm lên: “Vậy các vị có biết nguồn năng lượng đó là gì không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Không biết đúng không? Bởi vì không hề có nguồn năng lượng đó, người tạo ra hết thảy những chuyện đó chính là N1 này.”
Mọi người: “…”
Cái gì? Một người?
Một người có thể phá hủy nhiều tinh cầu như thế? Đùa chắc?
Dù là tinh hệ Xích Nguyệt có lực lượng quân sự mạnh nhất cũng không thể làm cho một tinh cầu hoàn toàn phá hủy trong thời gian ngắn được.
Cát Na lại thả ra mấy hình ảnh thực tế ảo khác, dùng sự thật để chứng minh cho lời nói của mình.
Đó là hình ảnh tinh cầu bị phá hủy.
Một cái tinh cầu đang yên lành đột nhiên bốc cháy trong vũ trụ, sau đó nổ tung.
Mà giữa vụ nổ đó, có thể nhìn thấy một chàng trai, hắn đưa lưng về phía bọn họ, cứ thế đứng lơ lửng giữa không trung, không cần dùng bất kỳ thứ gì.
Trên người hắn mặc một chiếc áo dài kiểu cổ, màu trắng, bên trên thêu hoa văn bụi gai màu đen. Một khắc khi tinh cầu nổ lạnh, luồng khí ào qua làm vạt áo hắn tung bay, những hoa văn bụi gai như đang ào ào sinh trưởng.
Giờ con người đã có thể tùy ý ngao du trong vũ trụ nhưng bắt buộc phải dùng tới phi thuyền, chiến hạm, tàu vũ trụ, không ai có thể đứng giữa vũ trụ mà không cần trang bị gì như thế.
A, không đúng, còn một người nữa cũng có thể.
Thời Sênh.
Trong một trận đánh nhau với tinh hệ Xích Nguyệt, cô đã tự mình xử lý một đài siêu năng cơ giáp của đối phương trong vũ trụ.
Chẳng qua không có ai quay chụp được hình ảnh đó nên ai cũng nghĩ cái này là nói quá, có lẽ là nói quá về địa điểm, cũng có thể là cô dùng cơ giáp. Dù sao bọn họ đều không tin cô có thể xử lý một cái siêu năng cơ giáp trong vũ trụ mà không cần thiết bị hỗ trợ nào.
Chuyện này rốt cuộc có phải sự thật hay không thì vẫn còn nhiều người nghi ngờ.
Mọi người xem xong những hình ảnh đó liền lâm vào trầm mặc một lần nữa.
Một hồi lâu mới có người đánh vỡ không khí im ắng: “Dù chuyện đó là sự thực thì hôm nay cô tới là có mục đích gì?”
Hiển nhiên, người này đã hỏi đúng vấn đề, Cát Na liền nói: “Hôm nay tôi tới để thảo luận xem nên xử trí hắn thế nào. Cục Quản lý Thời không của chúng tôi cũng không có khả năng làm gì được hắn, nhưng mà người của sáu đại gia tộc có thể, các vị có truyền thừa cổ xưa, có được lực lượng thần bí khó lường.”
Cát Na vừa nói xong, Thời Sênh liền đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, “Người này tôi muốn, ai có ý kiến cũng nghẹn xuống cho tôi.”
“Thời gia chủ, ý của cô là?” Cát Na nghi hoặc nhìn cô.
“Tôi muốn hắn.” Thời Sênh nhìn thẳng vào Cát Na, “Hao hết tâm tư tính kế tôi, còn không phải chờ tôi nói ra lời này sao?”
Cô đá văng ghế dựa đi ra ngoài, âm thanh cực lớn dọa cho mọi người nhảy dựng.
Chờ đến khi cô ra tới cửa rồi, mọi người mới lại nghe thấy giọng cô truyền vào: “Các người có thể giấu hắn đi, cùng lắm thì tôi lại tắm máu Đế Đô Tinh lần nữa.”
Mọi người: “…”
Tắm máu Đế Đô Tinh?
WTF?
“Con bé ấy tới tìm người.” Diêm gia chủ ghé sát vào Cơ Dạ, “Không thể ngờ được, trước kia nó vì một người rời khỏi Đế Đô Tinh, giờ lại vì một người mà quay về. Xem ra ba tháng kia đã xảy ra rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết.”
Cơ Dạ hơi lo lắng, “Cô ấy sẽ không thật sự lại tắm máu Đế Đô Tinh đấy chứ?”
Diêm gia chủ nhìn Cát Na đứng giữa sân khấu vẫn đang mỉm cười, nói: “Vậy thì phải xem bọn họ có chịu giao người ra không.”
Năng lực của sáu đại gia tộc mọi người đều rất rõ ràng, vì thế Cục Quản lý Thời không tạm thời được tin tưởng.
Nhưng không biết bọn họ đang làm gì mà thôi.
Nếu bức cô gái kia điên lên thì thật sự không xong.
“Diêm gia chủ có biết cái gã N1 này không?” Hắn chưa từng nghe nói tới chuyện này. Xảy ra chuyện lớn như thế mà Cục Quản lý Thời không lại áp nó xuống.
Diêm gia chủ lắc đầu, dường như ông ta biết Cơ Dạ đang nghĩ gì nên giải thích: “Cục Quản lý Thời không đã tồn tại từ rất sớm trước khi chúng ta biết tới. Bọn họ có không ít người có năng lực, giấu giếm được cũng chẳng có gì đáng kỳ quái cả. Đừng coi thường Cục Quản lý Thời không này, đây cũng không phải tổ chức lừa gạt người ta đâu, hồ nước này sâu lắm.”
Cơ Dạ cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng hắn vẫn rất nghi hoặc, “Tại sao bọn họ lại nhắm vào cô ấy?”
“Ai mà biết được.” Diêm gia chủ cười cười, vỗ đầu vai Cơ Dạ như trưởng bối, “Cơ gia chủ, những chuyện này chúng ta đừng lo quá nhiều.”
“Cảm ơn ông đã đề điểm cho cháu.”
Cơ Dạ sửa lại xưng hô, Diêm gia chủ càng cười tươi hơn, như một lão hồ ly đa mưu túc trí, “Đi thôi, Hội nghị hôm nay không mở nổi nữa rồi… Mục đích của bọn họ cũng đã đạt được.”
Ai dám đoạt người với vị kia chứ?