Nhà hàng trang trí theo phong cách cổ điển, không phải quá lớn những số lượng khách lại không hề ít.
“Sao trước đây chúng em không hề phát hiện có một nhà hàng như thế này nhỉ?” Lâm Thiển Lam quan sát xung quanh một lượt, cảm thấy không khí ở đây rất tốt.
“Mới mở thôi.” Thời Sênh trả lời.
“Chẳng trách.” Lâm Thiển Lam không được coi là người tham ăn, nhưng cô thích thử nghiệm những món ăn mới lạ, chỉ cần nghe thấy chỗ nào vừa mới mở nhà hàng thì cô đều muốn đi ăn thử.
Tốc độ đưa món ăn lên bàn rất nhanh, ba người gọi bốn món ăn một món canh.
“Oa… Trời ạ, ngon quá!” Con mắt của Lâm Thiển Lam bỗng sáng lên, “ Khen ngợi, khen ngợi, nhất định phải khen ngợi.”
Lâm Dĩ Huyên lắc đầu, tuy rằng rất ngon, thế nhưng là một thục nữ thì phải chú ý đến hình tượng.
“Ngon quá đi mất.” Lâm Thiển Lam xoa xoa bụng, “Đáng tiếc bụng của em không thể nhét thêm nữa rồi, cô ơi, chỗ này có thể gói mang về không?”
“Gói mang về để làm cái gì?” Lâm Dĩ Huyên trừng mắt nhìn Lâm Thiển Lam.
“Hả, ăn đêm nha.”
“Không phải cậu nói là muốn giảm béo à? Buổi tối còn ăn nhiều như vậy, cậu vừa giảm được một ít sẽ béo trở lại như cũ.”
“Có hai món điểm tâm rất ngon đó.” Thời Sênh vẫy vẫy tay bảo phục vụ gói một phần cho bọn họ mang về.
“Cô thật tốt.” Lâm Thiển Lam cảm động đến phát khóc.
Thời Sênh: “…” Đừng có nịnh hót bản cô nương.
Lúc bước ra từ Thiên Hạ Khách thì trời vẫn còn sớm, Lâm Thiển Lam và Lâm Dĩ Huyên muốn đi dạo nhưng Thời Sênh từ chối. Lâm Thiển Lam muốn năn nỉ mấy câu nhưng Lâm Dĩ Huyên có lẽ nhìn ra được Thời Sênh sẽ không đi nên kéo Lâm Thiển Lam đi trước.
Một mình Thời Sênh quay lại trường, tìm một chỗ trước cổng trường và ngồi xuống.
Thời Sênh nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ nữ chính đến điểm danh rồi.
Câu chuyện học đường này… À, không phải, là câu chuyện của chú vịt con xấu xí.
Gia đình nữ chính khá giàu có, tương đương với gia đình nam chính, ở nước ngoài nữ chính gây chuyện phiền phức nên bị đuổi về nước, sau đó được thông báo cô có một vị hôn phu được đính hôn từ thuở bé.
Dựa vào tình tiết máu chó trong truyện, vị hôn phu được đính hôn từ bé của nữ chính đương nhiên sẽ là nam chính.
Nữ chính giấu kín thân phận ở trường học này, rồi ở đây đấu trí đấu dũng cùng nam chính, giải quyết n tình địch của cả đôi bên, rồi vạch trần thân phận của đối phương, cuối cùng là bước vào nấm mồ của tình yêu, haizz…. cung điện của hôn ước, từ đó công chúa và hoàng tử sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.
Thời Sênh nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đang kéo một cái vali bị hỏng, chầm chậm đi từ vỉa hè phía đối diện về bên này, cô gái cúi đầu, trên người hơi bẩn.
Lẽ ra, trưa ngày hôm nay, nữ chính đã đến nơi rồi, thế nhưng trên đường đi cô ta gặp phải đám người đánh nhau, đi đường nhìn thấy bất bình liền ra tay giúp đỡ, bị chú cảnh sát dẫn đi dạy dỗ một hồi cho nên bây giờ mới tới nơi.
Nữ chính đi đến cổng trường, nói chuyện với người gác cổng, thế nhưng người gác cổng đó dùng mắt chó nhìn người, khinh thường không cho nữ chính vào.
Lúc này, tất nhiên tới lượt nam chính là lên sân khấu.
Mở cửa xe sang trọng thì đụng phải nữ chính, hai người liền đứng trước cổng trưởng cãi nhau, lúc này lại giờ tan học, cho dù là khối đại học hay là khối cấp ba đều có cả.
Nam chính là hot boy của trường, lại đi cãi nhau với nữ chính ngay trước cổng, chuyện đó còn chưa đủ gây náo động hay sao chứ?
Thời Sênh ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, đây chính là cảnh đời thực của “học trưởng bá đạo đụng phải tôi”.
“Xin lỗi!” Nữ chính nắm lấy cổ áo của nam chính, giọng nói rất lớn.
Sắc mặt nam chính tối sầm, tóm tay của nữ chính kéo ra, “Tôi còn chưa bắt cô bồi thường tiền chạm vào xe của tôi, thế mà cô còn muốn tôi xin lỗi ư? Nha đầu thối, gan cũng lớn lắm!”
Sức của con trai chắc chắn là lớn hơn con gái, khuôn mặt lấm lem của nữ chính trong phút chốc bắt đầu nhăn nhó, “Anh có phải là đàn ông không, còn ra tay với cả con gái, phong độ của anh đâu? Giáo dục của anh đâu?”
“Tôi có phải là đàn ông hay không, cô có muốn kiểm tra thử không?” Nam chính tiến sát đến gần nữ chính, cả khuôn mặt lộ rõ vẻ uy hiếp.
Thời Sênh lấy hai tay che mặt, đen tối đến vậy cơ à…
[…] So với cô, thì có đáng là bao? Còn nữa, cô tách ngón tay ra làm cái gì thế?
Một người lão làng gặp một người trong sáng thế mà dám nói “đen tối” ư, quả thật là bôi nhọ cái từ “đen tối” này mà.
Thời Sênh thản nhiên dịch tay ra, tiếp tục xem kịch.
“Trong mấy câu chuyện học đường này, tại sao nam chính đều thích gọi nữ chính là “nha đầu thối” vậy?” Thời Sênh tán gẫu với Hệ thống.
[Có thể là… khá đặc biệt chăng?] Hệ thống nghĩ một lúc mới trả lời.
Dù thế nào, trong trường, mọi người đều gọi nhau là bạn học này, bạn học kia, nam chính gọi một câu nha đầu thối thì lập tức sẽ lộ rõ sự đặc biệt của nữ chính.
Một khi đặc biệt thì những thành phần fan não tàn xung quanh nam chính sẽ đố kỵ.
Một khi đố kỵ sẽ phải gây sự.
Một khi gây sự nam chính sẽ có thể anh hùng cứu mỹ nhân, tăng thêm tình cảm với nữ chính.
“Quá tâm cơ, quá bẫy rập.” Thời Sênh bình luận.
[…] Ha ha.
Bẫy rập mà lấy được lòng người, cô có biết hay không?
Hoàn toàn không muốn nói chuyện với Ký chủ.
“Tôi nói cho anh biết, anh không xong với tôi đâu!” Nữ chính chống nạnh gào lớn tuyên bố.
Nam chính quay trở lại xe, kéo cửa kính xuống để lộ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, “Ha.”
“Anh cười cái gì?”
Nam chính không rõ ý tứ mà quan sát nữ chính từ trên xuống dưới mấy lần rồi khởi động xe rời đi.
Nữ chính giậm chân tức giận, nhe nanh múa vuốt gào lớn từ phía sau xe, “Khốn nạn, anh không được đi, anh ở lớp nào, có bản lĩnh thì để lại tên cho tôi?”
Để lại cho nữ chính đại nhân chỉ có một làn khói xe.
Nam chính đã đi mất, không còn kịch hay để xem nữa.
Bản cô nương có cần phải qua đó gây chút chuyện, tạo thêm náo nhiệt cho mọi người biết được sự tồn tại?
[Ký chủ, thân phận của cô chỉ là một người qua đường không thể lộ mặt, không đến lượt cô gây chuyện đâu.] Không cần gây chuyện thôi mà Hệ thống tôi đây cũng đã rất mệt mỏi rồi.
Thời Sênh: “…” Bây giờ đến tư cách gây chuyện cô cũng không có sao, bỏ đi, vẫn cứ nên giả ngây ngô thì tốt hơn.
Làm một người qua đường thật phong cách.
Thời Sênh đứng dậy, mang theo vẻ mặt không còn gì để lưu luyến trên thế gian mà bước vào trong trường. Nữ chính mắng người xong mới ngồi xổm dưới đất thu dọn đống hành lý trong vali bị bung ra khi va chạm với nam chính.
“Bụp!”
Một nữ sinh đột nhiên đi ra từ trong đám người xem kịch bên cạnh, một chân đạp vào vali, vali trượt đi một khoảng, nếu không phải Thời Sênh nhanh nhẹn đã bị vali đập trúng chân.
Thời Sênh: “…” Việc này không phải là do tôi gây chuyện à nha!
[…]
Cô gái đó nhìn thấy Thời Sênh thì sắc mặt chợt biến đổi, tại sao cái bà điên này lại ở đây?
Thời Sênh ngẩng đầu, hướng mắt nhìn về phía cô ta, cau mày, “Bài tập hôm nay nhân lên gấp đôi.”
Nữ sinh ngay lập tức xụ mặt xuống, không dám hé răng nửa lời, cô ta rất oan uổng. Vừa nãy, không phải cô ta cố ý nhằm vào Giản Ngâm! Thế nhưng cô ta không có cách nào nói ra, ai bảo người đứng trước mặt cô ta là bà điên một lời không hợp thì có thêm bài tập chứ?
Những người xung quanh không biết nguyên nhân của sự việc nên ánh mắt cứ quanh quẩn hết nhìn Thời Sênh lại quay sang nhìn nữ sinh.
Chuyện gì vậy?
“Cô ta là ai vậy?”
Lúc này, những người đang đứng vây quanh bọn họ đều là người trong khối đại học, thế giới của những người này không giống nhau, không quen biết cũng là điều bình thường.
“Không quen…”
“Các cậu có quen không?”
“Đây là cô giáo thực tập của lớp bảy năm hai khối trung học phổ thông, tên là Giản Ngâm.” Một người biết cô lên tiếng phổ cập thông tin, “Tôi nói cho các cậu biết, người này rất lợi hại đó, cô ấy đã khiến cho cả lớp bảy năm hai cực kỳ thảm, hình như là có người chống lưng…”
“Giáo viên thực tập à?”
Thời Sênh lách qua vali, lách qua nữ chính, dáng đi nghiêm chỉnh thật phong cách, đi vào trong trường trong con mắt kỳ dị của những người xung quanh.
Lúc có thể giả vờ ngây ngô thì nhất định không được bỏ qua.
Nói không chừng, giây tiếp theo bạn sẽ không thể giả vờ được nữa.
Một nghìn năm kinh nghiệm của người giả vờ ngây ngô chuyên nghiệp lên tiếng.
[…] Lần trước còn là một trăm năm, bây giờ đã thành một nghìn năm rồi sao?
#Ký chủ nhà tôi đầu óc có thể có vấn đề rồi, xin giới thiệu bệnh viện tâm thần tốt#