Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1082
 
“Em biết đấy, bởi vì khi còn bé em đã từng làm một vài chuyện xấu đối với chị và con chị, nên chị có ghét em, oán trách em.

Nhưng may mắn là Hòa Phong không bị làm sao, Hạ Ly cũng đã bình an trưởng thành”
 
“Em không làm hại Hạ Ly”
 
Lâm Niệm Sơ mím môi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chất giọng vân còn đậm mùi hơi sữa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, giống như là đang giải thích cho chính mình.

 
“Đúng rồi, em không làm gì Hạ Ly hết.


Em có thích Hạ Ly không?”
 
Cậu bé có thể nói ra rồi, điều này khiến Lê Nhật Linh thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

 
“Có” Lâm Niệm Sơ gật đầu, Hạ Ly giống như một thiên thần nhỏ, chiếu sáng khắp thế giới của cậu bé, đến khi cô bé gặp nạn, Lâm Niệm Sơ đã không hề ngần ngại mà xông ra chắn trước mặt cô bé.

 
“Vậy thì, chị cho phép em đến chơi với hai đứa! Em thấy sao?” Lê Nhật Linh cười hỏi, trước kia cô sợ Lâm Niệm Sơ làm hại đến mấy đứa trẻ, dù ngoài mặt cô không nói nhưng những người giúp việc trong nhà vẫn luôn biết cách nhận định tình hình, cố gắng để cho Hòa Phong, Hạ Ly và bé Cảnh hạn chế tiếp xúc với Lâm Niệm Sơ.

 
“Thật sao?” Đôi mắt Lâm Niệm Sơ hơi sáng lên, cậu bé nhìn Lê Nhật Linh chăm chú, trong mắt như có một ngọn lửa đang rực cháy, khiến cho người ta không nỡ lòng từ chối.

Lê Nhật Linh gật đầu.

 
Nhưng, như chợt nghĩ tới điều gì, cậu bé đột nhiên quay sang nhìn Hoàng Ánh.

 
Bà tránh đi ánh nhìn của cậu bé, dù gì trong lòng bà cũng có chút hổ thẹn.

 
“Ừ, Nhật Linh đã đồng ý rồi thì con cứ đi đi! Nhưng không được dạy các cháu học hư, Hòa Phong và Hạ Ly còn nhỏ, cháu phải chăm sóc chúng thật cẩn thận đấy”

 
“Dạ, nhất định cháu sẽ làm thật tốt!” Lâm Niệm Sơ gật đầu thật mạnh, trong mắt như chứa một nét cười đầy thỏa mãn, cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ, vui giận gì cũng đều có thể nhận ra qua nét mặt.

 
“Vậy thì chúng ta quyết định như thế nhé, sau này các con của chị sẽ giao cho em hết, được không nào?” Lê Nhật Linh nhìn qua phía Hoàng Ánh, cười hỏi.

 
“Vâng” Lâm Niệm Sơ gật gật đầu, cong môi cười đáp, ngay cả vết thương của mình cũng không còn thấy đau nữa.

 
Y tá đi vào trong phòng, tiêm một mũi tiêm cho Lâm Niệm Sơ, Lê Nhật Linh lấy di động ra, đọc truyện cho Lâm Niệm Sơ nghe, đây là đãi ngộ mà lâu lắm rồi Lâm Niệm Sơ chưa từng được hưởng.

 
Cậu bé mở to đôi mắt nằm nghe, mãi một lúc lâu sau mới chìm vào giấc ngủ say.

 
Cả căn phòng trở nên tràn ngập trong bầu không khí của sự cứu rỗi, đối với Lâm Niệm Sơ, đối với Lê Nhật Linh, cũng là đối với Hoàng Ánh.

 
Trên thế giới này, dường như chẳng có điều gì có thể cứu rỗi được linh hồn tốt hơn tha thứ và buông bỏ.

 
Lâm Quân và cha Lâm cùng đứng ở ngoài hành lang, mỗi người cầm một điếu thuốc đứng tựa vào lan can, nhìn những bệnh nhân muôn hình vạn vẻ trong bệnh viện đi qua đi lại.


 
“Những năm qua, Niệm Sơ vẫn luôn là một cái gai trong lòng cha và mẹ con!”
 
Cha Lâm rít một hơi dài, đầu ngón tay hơi run lên để vẩy tàn thuốc đi, giọng nói của ông có hơi khàn.

 
Lâm Quân biết ý của ông, thực ra thân phận của Lâm Niệm Sơ đối với anh là gì? Em trai cũng cha khác mẹ? Vừa nghĩ đến đã thấy thật nực cười.

 
“Vậy hiện giờ thì sao?”
 
Lâm Quân quay người dựa vào lan can, nhướng mày nhìn người cha hiền hòa lại đã trải bao sóng gió cuộc đời của mình.

 
“Bây giờ, cuối cùng nó cũng đã bị chúng ta tiêu hóa rồi!”
 
Cha Lâm cảm thán, giọng nói chứa đầy sự vui vẻ và an tâm.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK