Chương 1531
“Ngôi sao đó tên là sao Mai!”
“Sao Mai?”
“Ừm, sao Mai còn được gọi là sao Kim.
Nó luôn luôn mọc cùng với mặt trăng, và ánh sáng mờ nhạt của nó làm tôn lên Mặt Trăng và độ sáng của nó luôn đi cùng với Mặt Trăng” Lâm Niệm Sơ nói với bé Hạ Ly.
“Sao Mai tốt bụng quát”
Hạ Ly nhìn mặt trăng và sao Mai trên bầu trời, suy nghĩ xa xăm, trong khi Lâm Niệm Sơ nhìn vào khuôn mặt của Hạ Ly với trái tim đập rộn ràng, Hạ Ly, thực sự em đã đột nhập vào.
vườn của anh năm năm trước và khi em nói với anh con sói xám lớn không đáng sợ, anh đã muốn trở thành ngôi sao Mai của em.
Nhưng luân thường đạo lý không cho phép, xét về vai vế, cậu là bác của cô, cậu biết một ngày nào đó sẽ có người khác bảo vệ cô gái trước mặt.
Chính vì vậy cậu rất trân trọng hiện tại và dành mọi thời gian có thể để chăm sóc cho cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Niệm Sơ không khỏi nhếch môi.
“Niệm Sơ, nhìn kìa, có sao băng!” Giọng nói của Hạ Ly phá vỡ sự yên tĩnh.
“Nhanh đi, thấy sao băng là có thể cầu nguyện!”
Trong khi nói chuyện, Hạ Ly đã chắp tay và nhằm mắt lại, Lâm Niệm Sơ cũng thực hiện một điều ước như cô, trước đây cậu chưa bao.
giờ tin vào điều này, nhưng bây giờ cậu cảm thấy đó là một trong những điều hạnh phúc.
nhất trên đời của một đứa trẻ.
“Em đã ước điều gì?”
Lâm Niệm Sơ thả hai bàn tay đang khép lại và nhìn cô dịu dàng “Em hy vọng rằng mọi người trong gia đình có thể bình an vô sự.
Em có thể ở bên cha và mẹ mãi mãi và không bao giờ chia lìa.
”
Hạ Ly không giấu giếm điều đó và nói với Lâm Niệm Sơ.
“Còn anh Niệm Sơ, nguyện vọng của anh là cái gì?”
“Anh…với em đâu.
”
“Nhanh lên anh nói đi, anh có nghĩa khí nào không vậy, em đã nói cho anh biết mọi chuyện rồi mà”
“Đồ ngốc, điều ước mà nói ra thì sẽ không linh đâu nhé” Lâm Niệm Sơ bóp má Hạ Ly.
“Cái gì, vậy là anh lừa em nói điều ước của em ra sao? Thật quá đáng.
”
“Vậy thì lần sau cầu nguyện anh sẽ nói lại cho em nghe được chưa?”
“Niệm Sơ, anh chính là đồ xấu xa!”
Thực ra, điều ước không nói ra thành lời chính là anh mong mọi điều ước của em đều thành hiện thực.
“Hôm nay mặc trang phục nào hả vợ?”
Lâm Quân đứng trước tủ quần áo, nhìn Lê Nhật Linh và hỏi.
“Mặc cái gì mà mặc? Tự anh xem mặc như thế nào, hỏi em cái này làm gì?”
Lê Nhật Linh đứng trước gương, cô chỉ: vào mấy vết hickey trên cố với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
“Sao vậy, thế thôi anh không mặc nữa?”
Lâm Quân ôm eo cô từ phía sau, giọng điêu ước của anh, anh sẽ không nói điệu đầy ám muội.
“Chẳng đứng đắn gì cả”
“Vậy lần sau anh nhẹ nhàng hiện chút được chứ?”
Lê Nhật Linh không nhịn được, liền đẩy Lâm Quân ra.
“Anh là đồ cầm thú!”
“Được rồi, anh là cầm thú, anh là cầm thú, nhưng anh chỉ phát huy tình thú dữ đối với em thôi”
Nghe thấy lời tự trách và thừa nhận của anh như vậy, Lê Nhật Linh không khỏi mỉm cười.
Danh Sách Chương: