Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Chị à, chị đừng vội bảo em xóa, chị xem một chút trước đã, thật sự rất đẹp, xóa đi thì tiếc quá.”

Trần Hi Tuấn lại gần cô một chút, sau đó cầm máy ảnh đến trước mặt cô, những người đàn ông đẹp trai khi làm nũng luôn có một lực sát thương chết người.

Vốn dĩ Lê Nhật Linh muốn từ chối, nhưng không thể chịu đựng nổi sự quấy rầy của cậu ta.

Máy quay đã ở trước mặt cô, cô chỉ có thể nhìn một chút.

Mà ánh nhìn này lại khiến cô không thể rời đi.


Trong ảnh, bản thân ở trong gió tuyết, đẹp tới nỗi làm người khác ngỡ ngàng.

Trần Hi Tuấn lại ấn mấy bức ảnh khác cho cô xem, có một bức tóc cô bị gió thổi loạn, cô nhìn về phía xa, ánh mắt mờ mịt, giống như tỉnh linh bước nhầm vào nhân gian.

Một tấm cuối cùng là lúc cô phát hiện ra Trần Hi Tuấn, khi cô đi tới, mắt cô hướng thẳng về ống kính, đẹp không thể tả nổi.

Lá gan của Trần Hi Tuấn cũng thật lớn, khi cô đi tới, cậu vẫn còn tâm trí để chụp ảnh.

Thấy cô say mê nhìn ảnh, trên gương mặt đẹp trai của Trần Hi Tuấn có chút tự mãn: “Chị, em không lừa chị đúng không, thật sự là rất đẹp, có thể không xóa không? Đợi khi em quay về rửa ảnh, sẽ gửi cho chị một bản, được không? Nếu bộ ảnh này nhận được giải, một phần em cũng không lấy, đều cho chị hết.”

Trần Hi Tuấn nỗ lực đấu tranh cho bản thân mình, sự nỗ lực đó tràn đầy sức sống, rất giống bản thân cô.

hồi trước.

Giọng điệu của cô dịu đi một chút, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết: “Nhưng Trần Hi Tuấn, tôi không muốn bị người khác chụp hình, tôi cũng không muốn được đạt giải, càng không nghĩ muốn phần thưởng mà cậu nói đến.”

Cậu ta thấy cô nhẹ giọng, đeo máy ảnh lại vào cổ, nắm lấy tay cô tiếp tục làm nũng: “Có thể bức không, chỉ một bức thôi là được.”

Cô lắc đầu: “Không thể được.”


“Xin chị đó, chị đẹp như vậy, tấm lòng cũng nhất định rất lương thiện, có thể cho em giữ lại một bức, chỉ một bức thôi mà chị.”

“Đúng rồi, em vẫn không biết chị tên là gì.”

“Tôi tên… Không đúng, rõ ràng đang yêu cầu cậu ta xóa ảnh, sao có thể đột nhiên biến thành trò chuyện, Lê Nhật Linh kịp thời im lặng, trực tiếp vươn tay chộp lấy máy ảnh: “Tôi tên là gì đều không quan trọng, bức ảnh phải bị xóa bỏ.”

“Vậy chị nói cho em biết, chị tên là gì, em sẽ xóa bức ảnh, chúng ta trao đổi với nhau có được không?”

“Bên trong bức ảnh là tôi, tên cũng là của tôi, trao.

đổi này đối với tôi mà nói không công bằng.”

Trần Hi Tuấn thật sự không còn cách nào khác, mặc kệ trời đầy gió tuyết, trực tiếp ngồi thụp trên mặt đất.

“Thôi bỏ đi, xóa thì xóa vậy, bài tập không nộp được thì không nộp nữa, cũng không phải là chuyện gì lớn Cậu ta đưa máy ảnh cho cô, vẻ mặt rất đáng thương.

Lê Nhật Linh thấy cậu ta ôm đầu phiền não, cô vẫn mềm lòng.

Cô dừng lại, đưa máy ảnh cho cậu: “Bỏ đi, cậu chỉ có thể mang đi nộp bài tập thôi đấy.”


Cậu ta không ngờ cô đột nhiên buông tay, ngẩng đầu lên cười vui vẻ. Cậu ta đứng dậy, ôm lấy cô: “Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị.”

Chỉ người đơn giản mới có những hạnh phúc đơn giản như vậy, Lê Nhật Linh thật sự cảm thấy hâm mộ cậu chỉ vì một bức ảnh mà có thể vui như một kẻ ngốc.

Mà nụ cười lại là thứ rất dễ lây lan.

Cô bị cậu ta ôm chặt, không nhịn được, cũng nở một nụ cười.

Mà một giây này, cô nhìn thấy Lâm Quân đang đi về phía họ với gương mặt u ám.

Khi Trần Hi Tuấn buông cô ra, lập tức bị Lâm Quân đấm một cú.

Lâm Quân dùng hết sức, Trần Hi Tuấn không có phòng bị, lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng ngồi bệt trên mặt đất, bên miệng bẩm tím một mảng, còn có môt ít máu.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK