Không thể phủ nhận là thủ đoạn làm việc của ông Phan rất gọn gàng dứt khoát, mạnh mẽ vang dội.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu ông ta chậm chạp không chịu ra tay, cổ phiếu Công ty Phan Gia sẽ càng ngày càng hạ giá, ông ta chỉ có thể nhanh chóng thu xếp mọi việc.
Ông Phan vội vàng tổ chức buổi họp báo, tuyên bố rõ là sau này Phan Kiều Như không còn quan hệ gì với nhà họ Phan, vạch ra ranh giới rõ ràng, còn nhắc lại chuyện lúc trước, Phan Kiều Như ra nước ngoài du học nhưng chẳng học hành được gì, ánh hào quang du học trên người cô ta cũng biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Làm xong tất cả những chuyện này, ông Phan lập tức từ chối tất cả đề nghị phỏng vấn.
Nhưng hết lần này đến lần khác, ông ta hành động như ậy càng làm cho mọi người rối rít bàn tán xôn xao, thậm chí bắt đầu nghỉ ngờ là Phan Kiều Như không phải là con gái ruột của nhà họ Phan, nếu không làm gì có ai lại đuổi con gái ruột của mình ra khỏi nhà.
Mà Phan Kiều Như cũng thật bị đuối ra khỏi nhà họ Phan một cách khó hiểu, hai tay cô ta trốn trơn, cô ta không hề biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Từ trước đến giờ, cô ta chỉ sống dựa vào tiền bạc của gia đình, đột nhiên đuổi cô ta ra khỏi nhà còn làm cô ta khó chịu hơn là giết cô ta Đặc biệt là khi cô ta đến đường lớn, tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô ta: “Đây không phải là cô chủ của nhà họ Phan à?”
“Đúng vậy! Cô không biết à? Bây giờ, tất cả mọi người đều nói rằng, không biết cô ta đã làm chuyện gì nhục nhã gia đình nên đã bị đuổi ra ngoài!”
“Hay là có thai trước khi lập gia đình? Bây giờ có rất nhiều ví dụ như vậy mà!”
“Làm sao tôi biết được! Nhưng như vậy cũng không đến nỗi bị đuối ra ngoài chứ? Mà cô nhìn xem, đúng là vóc dáng cô ta cũng không tệ lắm, chỉ sợ cô ta cũng là loại đàn bà lẳng lơ”
Phan Kiều Như vô cùng sợ hãi, siết chặt cánh tay của mình.
Cô ta bị đuổi ra khỏi nhà một cách đột nhiên, ngay cả quần áo cũng không kịp mang theo.
Trên đường đầy gió lạnh, thậm chí còn có bông tuyết bay bay.
Cô ta mặc quần áo mỏng manh, càng nổi bật là cô ta vô cùng lạnh lẽo và thê thảm.
Người đi đường rảnh rỗi ồn ào, đầy từ ngữ linh tinh chui vào tai cô ta, làm lòng cô ta càng cảm thấy đau khổ.
Chẳng phải bố cô ta thương cô †a nhất à? Sao ông ta lại chịu đuổi cô ta ra khỏi nhà? Chẳng lẽ cô ta thật sự không phải là con ruột của ông ta sao?
Phan Kiều Như bịt kín hai lỗ tai và bỏ chạy, trong đầu cô ta đầy hồn loạn.
Cô ta cũng không biết mình đã chạy bao lâu, chạy đến nơi nào.
Đột nhiên cô ta dừng bước, há miệng thở mạnh, cổ đau buốt, cuổi cùng bất tỉnh không còn biết gì nữa…
Khi Phan Kiều Như tỉnh lại, cô ta đang ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm.
Cô ta không hề cảm thấy xa lạ với hoàn cảnh xung quanh.
Đây chính là ngôi nhà mà lần trước cô ta đã bắt cóc rồi nhốt Lê Nhật Linh.
Cô ta chớp chớp hai mắt, lúc này mới nhìn rõ mọi vật xung quanh.
Một người đàn ông vô cùng xấu xí, đang ngậm một điếu thuốc lá, trên răng ông ta hiện đầy vết ố vàng.
Thấy cô ta tỉnh lại, ông ta nhích lại gần cô ta thêm một một chút rồi “Chậc chậc…’ hai tiếng.
Mùi hôi thối trong cổ họng ông ta lập tức chui vào mũi Phan Kiều Như, làm cô ta bưồn nôn, lập tức nôn mửa.
Người đàn ông kia tỏ vẻ vô cùng bất mấn, lại nhích gần thêm một chút, khuôn mặt rõ “Nghe nói cô rất thích để người khác hãm hiếp phụ nữ hả? Có người chuyên môn bỏ ra một số tiền, để tôi đến trừng trị cô.”
Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười vô cùng dâm đãng, lại bước thêm hai bước về phía Phan Kiều Như giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, đúng là ông ta cũng bắt đầu thích thú với trò này rồi Phan Kiều Như trợn tròn mắt, khó tin nhìn về phía người đàn ông trước mặt mình: “Ông nói bậy bạ gì đấy? Ông có biết tôi là ai không?”
“Biết chứ! Đứa con gái mà nhà họ Phan vừa đuổi ra ngoài chứ gì? Giữa ban ngày ban mặt mà thiên nga biến thành con vịt xấu xí! Chậc chậc.
“Như vậy còn không bằng đi theo tôi đi, dù gì tôi còn có thể đảm bảo cho cô có ăn có uống!”
Người đàn ông cười nhe cả hàm răng vàng, lúc nói chuyện còn chảy nước bọt.
Từ trước đến nay, Phan Kiều Như làm sao nhìn thấy loại người đàn ông chán ghét thế này, trong dạ dày cô ta cưồn cuộn như dời sông lấp bể, sắc mặt cũng vô cùng khó xem: “Lê Nhật Linh để ông đến đây đúng không?”
“Cô không cần quan tâm là ai đã để tôi đến đây!” Người đàn ông nhào tới, gặm cần đôi môi Phan Kiều Như.
Phan Kiều Như vùng váy dữ dội, nước mắt tràn ra đầy mặt.
Cô ta cố gắng dùng hết sức lực giấy giụa, sao cô ta có thể chấp nhận để một người đàn ông như vậy chạm vào thân thể mình chứt Đầu lưỡi của người đàn ông vẫn dây dưa trong miệng cô ta.
Miệng ông †a đầy mùi hôi thối, Phan Kiều Như cũng không còn thời gian suy xét đến những chuyện khác nữa, hung dữ cản vào lưỡi ông ta.
Người đàn ông kia đau đớn, buông Phan Kiều Như ra và khạc ra một ngụm máu.
Ông ta che miệng mình và vung một cái tát lên mặt Phan Kiều Như, Phan Kiều Như lập tức bị đánh lệch mặt.
Trong miệng người đàn ông kia còn liên tục phun ra những từ ngữ thô tục, khó nghe: “Con mẹ nói Con đàn bà lắng lơ này! Mày lại dám cắn ông đây…
Phan Kiều Như che lấy gò má sưng đỏ của mình, trong lỗ tai đầy tiếng “Ong ong ong”.
Cô ta nhìn thấy miệng người đàn ông kia liên tục đóng mở, nhưng lại không nghe rõ rốt cuộc ông ta đang nói gì.
Danh Sách Chương: