Chương 869
Cô ấy vẫn luôn cố gắng buôn bỏ anh ta, ban đầu mình là vì cha, vì LX, lựa chọn của mình không có sai.
Ai lại biết bây giờ cô lại không phải là con gái ruột thịt của cha, đối với cô mà nói chính là đòn giáng mạnh.
Tất cả của cô ấy, không thể để Lê Nhật Linh cướp đi được, cô ấy làm nhiều như vậy, thậm chí vì LX mà rời khỏi Hà Dĩ Phong, nhưng tất cả mọi thứ bây giờ đều trở nên vô ích, sợ răng vô ích cũng chả có ai quan tâm.
Hạ Linh gật đầu: “Cháu biết phải làm gì rồi, vậy thì kính nhờ chú Jackson, cháu đi về trước”
Cô ấy biết, chỉ cần cô đồng ý, Jackson sẽ làm tất cả những điều này, mặc dù cô ấy cũng không biết tại sao mình lại có trực giác như vậy.
“Trở về đi, nhớ điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút”
Jackson nhắc nhở, ánh mắt sắc bén của ông ta tất nhiên sẽ không bỏ qua hốc mắt có chút hồng của Hạ Linh, giống như là sắp khóc vậy”
“Hạ Linh trở về rồi?” Lê Vân Hàng nghe thấy tiếng mở cửa, đặt báo ở trong tay xuống đi ra ngoài đón, Lâm Quân ở trong phòng Lê Nhật Linh, trong phòng khách chỉ có một mình ông.
Hạ Linh cố gắng mỉm cười: “Quay về rồi”
“Kết quả xét nghiệm như nào rồi? Lấy được rồi sao?”
“Lấy được rồi, nhưng mà con không may làm mất” Hạ Linh ấp úng nói, không dám ngẩng đầu nhìn Lê Vân Hàng.
“Làm mất? Sao lại vậy?” Hạ Linh đích thân chạy đi lấy là vì sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao cô ấy lại làm mất được?
“Con cũng không biết, có thể do tối qua con ngủ không có ngon, dọc theo đường đi tinh thần rất mơ màng, rơi ở chỗ nào cũng không biết”
Lê Vân Hàng nhíu mày, nhưng cũng không nỡ trách móc Hạ Linh.
Nghĩ thầm nhất định con bé là bởi vì chuyện Hà Dĩ Phong muốn rời đi mà luôn canh cánh trong lòng, khiến con bé cả đêm không có ngủ ngon được.
“Bác sĩ kia nói thế nào?”
“Chỉ có thể đi xét nghiệm lại lần nữa, nhưng mà bệnh viện đã có biên bản rồi, không cần phải lấy lại máu” Hạ Linh khôn khéo nói dối, vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lê Vân Hàng.
Lê Vân Hàng lại yêu thương nhìn cô ấy, sờ tóc của cô ấy: “Được rồi, vậy thì chờ kết quả lại thôi ua chắc là con không có nghỉ ngơi được tốt, ăn chút gì đó rồi đi ngủ đi”
“Cám ơn cha” Hạ Linh cảm động đáp lại, suýt chút nữa là không kiềm được cảm xúc của bản thân mình.
“Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn gì cơ? Nhanh đi đi!” Lê Vân Hàng cười, đứa nhỏ này, không biết mấy ngày nay chịu bao nhiêu kích thích và tủi thân từ trên người Hà Dĩ Phong.
Chỉ tiếc rằng trong câu chuyện tình yêu này mỗi người đều có mỗi con đường đời phải đi qua, cho dù ông làm cha cũng.
không có cách nào nhúng tay vào được.
Lê Vân Hàng không nhịn được mà thở dài, đau lòng nhìn đứa con gái nhỏ này của mình.
Lâm Quân đang ở trong phòng cùng với Lê Nhật Linh, không biết tại sao, hôm nay ánh mặt trời của nước Pháp lại đặc biệt rực rỡ, xuyên qua cửa sổ để đi vào, dịu dịu dàng dàng chiếu trên người.
Dây thanh quản của Lê Nhật Linh còn chưa có tốt, phải truyền nước, Lâm Quân tâm huyết dâng trào, không biết lấy được một quyển chuyện ở chỗ nào, ngồi bên cạnh kể cho Lê Nhật Linh nghe.
Trong giọng nói mang theo từ tính và nhẹ nhàng.
Danh Sách Chương: