Chương 688:
Những người trong cuộc đều biết rằng Lâm Quân rất coi trọng Lê Nhật Linh, bởi vậy chuyện này sẽ không có gì ngạc nhiên nếu Lâm Quân cho cô ấy một cơ hội.
Ai ngờ răng Lâm Quân lại thực sự vả mặt của mình lần nữa.
Người đàn ông đau đớn cười nhếch mép, bắt đầu nổi giận, cũng may hẳn bị lý trí kìm nén: “Chủ tịch Lâm Quân, ý của anh là gì?”
“Có ý gì à?”
Lâm Quân nhướng mày, xoa nắm đấm, thản nhiên nói, nhưng từng chữ đều đặc biệt làm trong lòng người khác kinh động “Anh suýt nữa đụng phải cô ấy, đây mới là chút giáo huấn thôi, nếu anh thực sự đụng phải cô ấy, e rằng cái chân này phải ở lại đây rồi”
Những người bên đường mở to mất xem chuyện náo nhiệt, chẳng ngờ Lâm Quân lại nói ra những lời uy hiếp hắn ta như vậy, nhưng không có ai cảm thấy sự ngạo mạn trong lời của Lâm Quân.
Anh ta thật sự có khả năng làm việc này!
Ánh sáng trong mắt người đàn ông kia hoàn toàn bị dập tắt, nhìn Lâm Quân đưa Lê Nhật Linh rời đi, chật vật đứng lên.
Hai quả đấm của Lâm Quân không chút thương xót, trên mặt hắnhiện lên hai “quầng thâm” nặng rrề vô cùng buồn cười Người qua đường hướng sự chú ý tớihẳn ta, nhịn không đượcbèn cười ra tiếng.
Người đàn ông hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, mắng: “Cười cái gì mấy người này!”
Nhưng cơn đau từ hai cái hốc mắt ngăn hẳn †a không còn sức mà uy hiếp người khác.
Hắn phủi bụi trên quần áo, rồi lên xe bỏ chạy khỏi hiện trường.
Bất cứ nơi nào hẳn ta dám gây rắc rối cho Lê Nhật Linh, hẳn ta chỉ có thể âm thầm nguyền rủa: “Hôm nay thật xui xẻo!”
Đi ăn trộm gà mà còn bị mất nằm gạo, hắn không thể ngờ Lâm Quân này lại luôn kè kè bên cạnh bảo vệ vợ, là một ác ma chính hiệu.
Không những không cảm ơn hắn ta đã phanh lại kịp thời, mà còn trách anh ta suýt đụng phải Lê Nhật Linh?
Lâm Quân kéo Lê Nhật linh vào công ty, dọc theo lối vào đều có nhân viên hai bên ân cần hỏi thăm: “Chào ngày mới tốt lành chủ tịch Lâm Quân.
Chào phu nhân chủ tịch”
Lê Nhật Linh bây giờ ở công ty, thanh danh ngày càng lớn, không có ai dám đắc tội với cô.
Khuôn mặt của Lâm Quân không chút biểu cảm, đôi mắt đen tựa như vực sâu không thấy đáy, dẫn Lê Nhật Linh vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng, anh ép Nhật Linh vào góc tường; “Sao lại thế này? Đến nỗi sang đường còn mất tập trung.
Hôm nay em mà xảy ra chuyện gì thì anh và con biết làm sao?”
Cô suýt chút nữa lại để xảy ra tai nạn giao thông, 2 lần trước đã làm anh sợ đến mức hồn phi phách tán- hồn vía lên mây còn chưa đủ hay sao?
Cô có thể cẩn thận hơn chút được không?
Lê Nhật Linh cúi đầu không giải thích.
Lâm Quân vì để ý đến cô, rất lo lắng cho cô.
Cô cố gắng giải thích “Em lần sau sẽ cẩn thận hơn..”
Lâm Quân yên lặng nhìn cô.
Cô không thể cưỡng lại ánh nhìn của anh, mím môi và nói.
Lâm Quân buông tay cô, yên tâm gật gật đãi thôi bỏ đi, hôm nay may mà không xảy ra chuyện gì.
Xem ra sau này anh vẫn là muốn chăm sóc cô thật tốt Thang máy di chuyển lên trên, Lê Nhật Linh mới phát hiện Lâm Quân đã bấm số tầng 27, nghỉ ngờ hỏi Lâm Quân: “Anh mới đổi văn phòng à”
“Ừ!” Lâm Quân thản nhiên đáp.
Đột nhiên thang máy rung lên, đèn trong thang máy nhấp nháy, Lê Nhật Linh ôm chặt lấy Lâm Quân trong vô thức.
Lâm Quân ôm chặt và ép Lê Nhật Linh vào góc thang máy, che toàn bộ cơ thể lên người cô.
Thang máy lao xuống rất nhanh.
Cả hai người đều chấn động, cảm giác không trọng lượng làm đầu óc choáng váng, Lê Nhật Linh suýt chút nữa hét lên kinh hãi.
Thang máy đột nhiên dừng lại giữa không trung, đèn bên trong đều tắt ngúm.
Lê Nhật Linh lạnh run hết cả người, lý trí trong đầu dường như mất hết, muốn lao đến cửa thang máy, chạy ngay ra ngoài, cảm giác này rất kinh khủng, giống như bị đẩy xuống vách núi đen ngòm.
Cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo bằng chút lý trí còn sót lại.
Cô bị dọa sợ chết khiếp, không dám cử động, cô sợ vừa cử động thì thang máy sẽ rơi xuống.
Tin tức trên TV thường đưa tin về những người rơi thang máy sẽ bị lực ép xuống mà gãy cột sống, hoặc sẽ tử vong, chưa bao giờ Lê Nhật Linh nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Lâm Quân cũng trấn tĩnh lại, trên trán toát mồ hôi lạnh, anh rất ghét loại cảm giác này.
Anh không thể kiểm soát sự sống và cái chết.
Thực tế, anh ấy không thể thay đổi rất nhiều chuyện Thang máy yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của Nhật Linh.
“Không việc gì chứ?”
Lê Nhật Linh cố gắng mở miệng hỏi thăm Lâm Quân.
Anh chỉ ôm cô không chút do dự và che chắn cô bằng cả thân hình.
Cho dù bị thứ gì đó đâm trúng, nhất định phải là anh chịu.
Lâm Quân lắc đầu “Không sao”
Anh ta cũng đang hoảng sợ, tay hơi đau vì vừa rồi ôm chặt lấy Lê Nhật Linh.
“Đừng sợ”
Lâm Quân nghe tiếng của cô đang run rẩy.
Lê Nhật Linh không khống chế được mà toàn thân run lên, bủn rủn đứng dậy.
Lâm Quân dùng lực bế Nhật Linh lên: “Có anh ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng”
Tâm trạng Lê Nhật Linh thả lỏng hơn đôi chút Cô không phải là trẻ con, cũng biết rõ Lâm Quân không phải vạn năng, càng biết trong hoàn cảnh như thế này anh cũng không làm được gì, thậm chí đến bản thân anh còn lo không nổi.
Chính là không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng nghe thấy anh nói như vậy cô cảm thấy an tâm phần nào
Danh Sách Chương: