Chương 1112
“Khi ấy mẹ sinh các con ra rồi cũng qua đời, các con không có sữa bú, cứ phải uống sữa ngoài suốt.
Chắc là vì không có mẹ nên hai đứa hay quấy khóc ghê lắm.
Người ta bảo cha những đứa trẻ mà không có mẹ đều sẽ thiếu cảm giác an toàn … “
Bất cứ khi nào nói về những điều này, ký ức luôn đưa mạch suy nghĩ của ông ta đi thật xa.
“Đúng, hồi nhỏ rất hạnh phúc”
Trần Hi Tuấn lặng lẽ nói một câu, không gian xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Hiện tại cũng rất vui vẻ!” Cậu ta liếc nhìn James cười buồn.
“Cha, nếu con muốn trở lại cuộc sống cũ, cha có đồng ý không?”
Trần Hi Tuấn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn James.
Nghĩ về quá khứ, đây là lần đầu tiên James nghĩ theo cách này, suốt bao năm ông ta đã quen với việc hô mưa gọi gió trên thương trường, cũng quen với việc thao túng quyền lực và cảm thấy vui vẻ vô cùng thỏa mãn, giờ con trai đột nhiên hỏi mình câu này khiến ông ta không biết nói gì.
“Tất nhiên là không” Ông ta suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Tại sao?”
Trần Hi Tuấn hơi lim dim mắt, sở dĩ cậu hỏi điều này thật ra là vì để thử lòng cha mình.
Chuyện gì sẽ xảy ra với cậu nếu một ngày cậu không có gì, phải bắt đầu lại từ đầu, không còn cuộc sống thượng lưu nữa?
Nhưng câu trả lời của James đã quá rõ ràng.
“Bởi vì cuộc sống mà cha muốn cần phải có quyền lực và địa vị, kể cả các con cũng phải cần những thứ này.
Chỉ khi đứng trên đỉnh cao mới có thể năm giữ vận mệnh của chính mình”
James bình tĩnh nói, ông ta đã sống quá nửa cuộc đời, đã nhìn rõ sự lạnh lẽo của thế gian, hơn nữa người như ông ta đương nhiên càng hiểu hơn về lòng dạ hiểm ác của con người.
Thế nên ông ta cố gắng làm tất cả chỉ vì không muốn hai đứa con sẽ đi vào vết xe đổ của mình.
“Nhưng quyền lực và tiền bạc có thực sự quan trọng như vậy không?”
Trần Hi Tuấn hỏi ngược lại.
“Tất nhiên, nếu không có những thứ này các con sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn cho người khác thôi.
”
Nhìn thấy hai người lại cãi nhau, Trần Hi Lam không chịu được nữa.
“Thôi nào, ăn cơm đã, cãi nhau mấy chuyện vô nghĩa này làm gì chứ!”
Trần Hi Lam mỉm cười bỏ một miếng thịt heo kho vào bát của James.
Làm sao mà cô không biết suy nghĩ của Trần Hi Tuấn chứ, nhưng hiện tại hành động này ai cũng thấy rõ cả rồi, nói thêm cũng có chút thừa thãi.
“Cha no rồi, mấy đứa ăn đi!”
James đứng dậy đi về phòng trên lầu.
Trần Hi Tuấn liếc ông ta một cái, lại không nói một lời nào quay ra nhìn Trần Hi Lam.
Mãi đến khi James đi khuất rồi Trần Hi Lam mới chán nản nhìn anh mình.
“Anh”
Trần Hi Tuấn ngẩng đầu nhìn cô.
“Em biết anh còn có hy vọng đối với cha, hy vọng cha có thể thay đổi quyết định, nhưng hiện tại xem ra cha đã quyết tâm, có vẻ không có cách nào mềm lòng ông ấy đâu”
“Anh biết”
Trần Hi Tuấn khẽ nói ra hai chữ, nhìn thức ăn trên bàn không hề động đũa.
“Em ăn đi! Anh lên lầu trước.
”
Trần Hi Tuấn lấy khăn giấy lau miệng, để lại một mình Trân Hi Lam.
Đại sảnh trống không dường như bị phóng đại đến vô hạn, khiến Trần Hi Lam cảm thấy bản thân mình như sắp chìm xuống.
Danh Sách Chương: