Chương 916
Bên ngoài một khoảng rộng lớn sáng sủa, hoàn toàn khác với khung cảnh tối tăm bên trong nhà.
Jackson, khi nghĩ đến việc hợp tác với một con chuột sống trong cống như.
Jackson, Lâm Quân không khỏi có chút buồn nôn.
Lâm Quân siết chặt vô lăng trong tay, nhưng vì Lê Nhật Linh, anh sẵn sàng chịu đựng tất cả, ngay cả nguyên tắc của bản thân cũng có thể từ bỏ.
Đối với anh, Lê Nhật Linh còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Dẫm lên chân ga, xe vọt đi một đoạn đường dài, dường như chỉ có điều này mới có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn.
Lê Nhật Linh uống thuốc xong tỉnh lại, cơ thể vẫn còn rất yếu, ho khan vài tiếng, vừa mở mắt liền bị ánh nắng tràn vào trong phòng làm cay mắt.
Cô đưa tay lên che, nhìn thấy Lê Vân Hàng bê nước nóng đi vào.
€ô vùng vẫy một hồi muốn ngồi dậy nhưng thể trạng không cho phép.
“Đừng nhúc nhích, sức khỏe của con còn chưa tốt.
”
Những ngày gần đây, Lê Vân Hàng đã quen với việc coi Lê Nhật Linh như con gái, lúc này tình cảm cha con cũng rất chân thực.
Ông đặt cốc nước trong tay xuống, lo lắng đi tới, đỡ Lê Nhật Linh ngồi dậy, kê gối phía sau để cô cảm thấy thoải mái hơn.
Rồi ông an tâm đặt những viên thuốc đã chuẩn bị sẵn vào tay cô.
“Đăng quá”
Lê Nhật Linh nhận lấy viên thuốc và cốc nước, cau mày, cổ họng khàn khàn chuyển động.
“Thuốc đẳng giã tật, cha đã chuẩn bị đồ ngọt.
Lúc nhỏ mỗi lần Hạ Linh ốm không chịu uống thuốc, cha đều an ủi con bé là đăng trước ngọt sau.
”
Nói đến đây, Lê Vân Hàng không khỏi thở dài, suy nghĩ của ông như bị cuốn vào khoảng không.
Con gái lớn của bản thân không biết đã sống như thế nào? lúc ốm có ai mua thuốc cho cô, đưa cô đi bệnh viện, chuẩn bị đường cho cô không.
Còn Lê Nhật Linh hai mắt đỏ hoe, không biết lúc này Lê ‘Vân Hàng đang nghĩ gì.
Ông là một người cha nhớ con gái, cô là một đứa con gái nhớ cha, cô thực sự ghen tị với Hạ Linh vì có một người cha yêu thương cô ấy như vậy.
Khao khát của cô với người thân cực kỳ mãnh liệt, không biết bao nhiêu lần cô ảo tưởng mình là một đứa trẻ trong lúc ốm, cũng không biết bao nhiêu lần nuốt thuốc đắng, mong sẽ có người đưa kẹo cho mình.
Nghĩ đến đây lòng cô chua xót, ngẩng đầu bỏ viên thuốc vào miệng, uống nửa cốc nước ấm nuốt hết thuốc vào bụng.
Lê Vân Hàng cảm giác được vừa rồi trong lúc mình thất thần đã làm cho Lê Nhật Linh cảm động, nghiêm mặt cầm lấy ly nước.
“Đừng lo lắng, từ nay con sẽ là con gái của cha, cha sẽ là cha của con”
Câu nói này xuất phát từ sự chân thành, mặc dù báo cáo.
ADN nói rằng Nhật Linh không phải là con gái ruột của ông, nhưng trong lòng Nhật Linh luôn có hình bóng của Hạ Linh và mẹ cô ấy hơn nữa tình cảm của Nhật Linh với họ vẫn luôn chân thực như vậy.
“Vâng, cảm ơn cha”
Lê Nhật Linh hai mắt đỏ hoe.
“Ừm”
Lê Vân Hàng rất hài lòng, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thời tiết hôm nay rất tốt, con có muốn ra ngoài phơi nắng không?”
“Có” Lê Nhật Linh gật đầu, trên mặt tái nhợt nở nụ cười.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của cô cứng đờ rồi biến mất.
Danh Sách Chương: