Chương 1465
“Nhưng bây giờ em không còn nhớ họ nữa!” Lê Nhật Linh nhíu mày, cô có chút nóng giận.
“Nhưng họ nhớ tới em, họ đều đang đợi em trở về với họ, nói không chừng em trở về một chuyến sẽ có suy nghĩ khác.
Em suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Chị biết Nhật Linh em cũng không phải là người như v; Minh Nguyệt tỏ ra bực bội, không biết rốt cuộc Lê Nhật Linh đang lo lắng về điều gì?
Lê Nhật Linh im lặng trâm ngâm giống như đang suy nghĩ, nhưng Lê Minh Nguyệt lại đột nhiên giữ tay cô lại và nói: “Bây giờ bọn họ đang ăn ở nhà, em hãy theo chị trở về xem thử một chút trước đã”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Em đã đi nhiều năm như vậy rồi, chắc bọn nhỏ cũng đã quen rồi, đến lúc đó nếu ngay cả tên của mẹ cũng không gọi được thì có phải là làm khó bọn nhỏ quá không, rồi lại càng cảm thấy mình chỉ là người lạ thôi thì sao?” Lê Nhật Linh lo lăng nói, cô cũng không.
hiểu sao những câu không dám nói trước mặt Lâm Quân lại có thể nói sạch sẽ với Lê Minh Nguyệt như vậy.
Lê Minh Nguyệt chợt nở nụ cười, đột nhiên hiểu được ý cô, có lẽ là do mấy năm nay cô.
một thân một mình bên ngoài nên rất không có cảm giác an toàn, thành ra mới lo ngược lo xuôi như vậy.
Cũng chỉ là do đã lẻ loi c‹ một mình quá lâu rồi, đột nhiên lại xuất bạn bè người thân thì lại cảm thấy là như phù du sớm nở tối tàn, sợ bị mất đi lần nữa.
“Em yên tâm đi Nhật Linh! Em còn sống đã là sự an ủi lớn nhất cho bọn nhỏ và mọi người, về với chị nhé, được không?” Lê Minh Nguyệt mềm giọng nói, ánh mắt khuyên nhủ.
Lê Nhật Linh như bị đầu độc, ma xui quỷ khiến gật đầu với Lê Minh Nguyệt một cái.
Lê Minh Nguyệt lập tức hưng phấn như gà chọi, hận không thể kéo Lê Nhật Linh quay vòng vòng “Tuyệt vời! Vậy chúng ta đi luôn thôi!”
“Đợi đất”
“Sao vậy?” Lê Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Lê Nhật Linh.
“Vừa nấy đã đồng ý rồi, bây giờ không được đổi ý nữa!”
“Không phải là em đổi ý, mà là em muốn về nhà thay đồ đã!” Lê Nhật Linh giải thích “Được!” Lê Minh Nguyệt cười híp mắt gật đầu, nhìn bóng Lê Nhật Linh khuất dân.
Chỉ sau một lát Lê Nhật Linh đã thay quần áo và xuống lầu.
Cô ấy mặc một chiếc váy voan dài đến mắt cá chân, thiết kế giản dị mà tươi sáng, càng làm nổi bật khí chất tươi mắt, xinh đẹp dịu dàng, không dính bụi trần “Cậu thấy bộ này thế nào, xinh đẹp chứ?”
Lê Nhật Linh cảm thấy hơi lo lảng, căng thẳng dò hỏi Lê Minh Nguyệt.
“Quá đẹp! Quá xinh đẹp rồi! Nhật Linh à!
Lúc nào cậu cũng vô cùng xinh đẹp, cậu không cần lo lắng nhiều như vậy đâu!” Lê Minh Nguyệt ôm lấy cánh tay của Lê Nhật Linh và dắt cô ra ngoài một cách tự nhiên Mà Lê Nhật Linh lại có vẻ mất tự nhiên, cảm thấy không quen lắm với những trang phục thế này.
Dù sao dường như đã rất lâu rồi không có ai kéo tay dắt cô đi như vậy.
Nhưng mà cũng may là cô không cảm thấy chán ghét điều này, Lê Nhật Linh nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng cũng âm thâm mong đời, dù sao cô cũng sắp được gặp người thân thật sự của mình.
“Lâm Quân! Mau mở cửa!” Lê Minh Nguyệt mạnh mẽ hiên ngang, khí thế bừng bừng mang Lê Nhật Linh đi tới nhà cũ của dòng họ Lâm.
Từ xa cô ấy đã gọi điện thoại cho Lâm Quân, giọng điệu dứt khoát và mạnh mẽ như cây ngay không sợ chết đứng, không có một chút khách sáo nào như ý thức được là mình phải đi làm khách.
Hà Dĩ Phong ngẩng đầu, dò hỏi một câu theo bản năng dò: “Ai vậy?”
Lâm Quân cũng không phải là người dễ dàng bị sai bảo mà không nổi giận, anh lắc lắc điện thoại di động trong tay mình, trên màn hình đột nhiên hiện ra ba chữ to: Lê Minh Nguyệt.
“Là vợ của cậu!”
“Cô ấy gọi điện cho cậu để làm gì? Sao cô ấy lại không gọi cho tôi chứ?” Hà Dĩ Phong phàn nàn không hài lòng, bỏ đũa xuống rồi cướp lấy điện thoại di động trong tay Lâm Quân.
Danh Sách Chương: