Lâm Thùy Ngọc cúi đầu, thận trọng đi qua người cô.
Lê Nhật Linh nhìn cô ta một cái cũng thấy ghét, tay nắm chặt điện thoại thầm tức giận, nghĩ đến việc quay về tìm Lâm Quân tính sổ.
Lâm Thùy Ngọc thấy sắc mặt cô không tốt, nhất thời trở nên căng thẳng, chân trượt một cái, đứng không vững, tài liệu trong tay rơi lả tả xuống đất.
Tài liệu chính thức không được dùng ghim sách bấm ghim, đều là dùng kẹp giấy kẹp lại.
Một cái ngã này làm tài liệu rơi đầy đất, hoàn toàn không có cách nào gửi đi được, phải sắp xếp lại toàn bộ, mặc dù không khó, nhưng sắp xếp lại cũng rất tốn thời gian.
Hơn nữa, những tài liệu này đang cần gấp, hiện tại căn bản không cách nào gửi đi được.
Lâm Thùy Ngọc lo lắng, vừa lau nước mắt vừa nhặt tài liệu, bộ dạng như thể bị bắt nạt.
Lê Nhật Linh hoàn toàn không muốn dây dưa với cô ta, nhưng bộ dạng này của Lâm Thùy Ngọc, nếu cô không nói gì đó thì lại thành lỗi của cô mất.
“Cô khóc cái gì? Tôi mắng cô hay là đánh cô?”
“Tôi không khóc.” Lâm Thùy Ngọc thút thít nói.
“Cô nghĩ tôi bị mù hay là nghĩ tôi bị ngốc?”
Lâm Thùy Ngọc nhặt tài liệu đầy trên đất, tiếng khóc trở nên to hơn: “Tôi chỉ sợ bà chủ hiểu lầm thôi, tôi thật sự không nghĩ nhiều như thế”
Lê Nhật Linh bị cô làm tức đến buồn cười: “Cô cứ nói rằng đừng hiểu lầm, đừng tức giận, tôi đã nói gì nào?”
Lâm Thùy Ngọc không biết trả lời thế nào, hốt hoảng nhặt giấy khắp sàn.
Quản lý là người thương hoa tiếc ngọc, thấy thấy vội chạy ra làm người hòa giải: “Được rồi, Lâm Thùy Ngọc, cô đừng khóc nữa, vào nhà vệ sinh rửa mặt đi, tài liệu để tôi nhặt cho.”
“Cảm ơn quản lý, nhưng chuyện tôi làm sai, tôi buộc phải chịu trách nhiệm” Lâm Thùy Ngọc tiếp tục nhặt giấy trên đất.
Liên tiếp có những người xem náo nhiệt chạy đến vây quanh, không chỉ có quản lý, kể cả những người khác cũng cảm thấy Lê Nhật Linh hơi quá đáng, đi bắt nạt một nhân viên nhỏ như vậy.
Lâm Thùy Ngọc đã từng làm thư kí ở tầng mười tám, nhưng chưa từng tiếp xúc thân mật với giám đốc Lâm, cũng chưa từng được lên giường, sao bà chủ lại độc ác bắt nạt người hiên lành như vậy chứ.
Trong một thời gian ngắn, những người vốn dĩ có ấn tượng tốt với Lê Nhật Linh đều bắt đầu có ác cảm với cô.
Lúc này người đông, bắt đầu có những tiếng thảo luận khe khẽ.
Lê Nhật Linh hít sâu một hơi, chân đạp lên bàn tay đang nhặt giấy của Lâm Thùy Ngọc.
Nếu đã măng cô độc ác nhỏ nhen, vậy cô sẽ ra tay ác độc thật sự luôn, cũng đỡ cô phụ bộ dạng đáng thương của Lâm Thùy Ngọc.
Bị đạp lên ngón tay, Lâm Thùy Ngọc vốn vẫn đang nhỏ giọng thút thít, bỗng hai hàng nước mắt tuôn ra: “Đau, bà chủ, tôi đau, cầu xin cô tha cho tôi: Lúc này tiếng thảo luận càng lớn dần.
Thấy đám người vây quanh ồn ào ầm, trợ lí Lưu quát lớn: “Ồn ào cái gì, còn chưa hết giờ làm việc đâu, không muốn lương nữa hả? Tất cả trả lại tiền lương cho tôi.”
Tổng giám đốc và giám đốc Hà cùng đi xuống, nói là muốn tìm bà chủ, nhìn thấy cảnh này thì sao mà được.
Mặc dù dạo gần đây tâm tình tổng giám đốc khá tốt, nhưng cũng không được khiêu chiến giới hạn của anh ấy như vậy, phải biết là trước giờ tổng giám đốc là một người công tư phân minh.
Mọi người lần lượt tản ra, mà cảnh tượng Lê Nhật Linh đạp lên tay của Lâm Thùy Ngọc, rõ ràng hiện ra trước mắt.
Lâm Quân vừa ra khỏi thang máy cùng Hà Dĩ Phong liền nhìn thấy cảnh này.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Tất cả đứng lại, không ai được phép rời đi!”
Không ngờ tổng giám đốc xuất hiện đúng lúc như vậy, từng người một dừng lại, quay người nhìn qua.
Nhìn thấy vợ tổng giám đốc la lối chơi xấu trong công tỉ như vậy, bộ dạng tùy tiện bắt nạt người khác, tổng giám đốc chắc chắn sẽ tức giận.
€ó trò hay để xem rồi.
Bọn họ cũng không muốn rời đi, bọn họ muốn tận mắt xem xem, cô vợ tổng giám đốc kiêu ngạo hống hách này làm thế nào rút lui được.
Danh Sách Chương: