Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 907
Bản thân mình còn không biết cha mẹ ruột của mình ở đâu, ít nhất thì Lê Nhật Linh còn có Lâm Quân ở bên cạnh, còn Hạ Linh, cô ấy chỉ có một thân một mình với hai bàn tay trắng.
Mấy ngày gần đây, cuộc sống của cô ấy thay đổi rất lớn, suy nghĩ của cô ấy cũng khác đi rất nhiều.

Cô muốn tìm một nơi để xả hết mọi cảm xúc trong lòng, trút hết mọi buồn bực âu lo đi.

Hai người họ dựa sát vào nhau, mỗi người có một suy nghĩ nhưng cả hai đều khóc vô cùng thương tâm.

Sau đó, Lê Nhật Linh bị tiếng khóc của Hạ Linh cắt đứt dòng suy nghĩ của.
Lúc này Lê Nhật Linh có chút hoảng loạn, trong lòng cô cũng tràn đầy nghỉ hoặc, trái lại cô không biết phải an ủi cô ấy thế nào.
“Em..”
Bởi vì giọng nói cô rất khàn không thể nói hẳn thành tiếng, Lê Nhật Linh chỉ có thể sốt ruột dùng tay đẩy đẩy Hạ Linh.
Lúc này, Hạ Linh mới có phản ứng trở lại, phát hiện ra bản thân mình thất thố, cô ấy vội vàng lau nước mắt đi.
“Không sao đâu, chỉ là em thấy chị khóc đau lòng quá nên em cảm thấy đồng cảm như chính mình đang phải chịu đựng vậy.

Nếu cha đã nhận chị là con nuôi vậy thì sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, chị đừng bưồn nữa, bây giờ chị cũng có cha rồi”
Nghe được giọng nói chân thành của Hạ Linh, trong lòng Lê Nhật Linh cảm thấy vô cùng ấm áp.


Nếu như kiếp này cô đã bỏ lỡ cơ hội được gặp cha đẻ của mình, vậy thì cuộc gặp gỡ này liệu có phải một cơ hội khác không.
“Đương nhiên rồi, chị còn đang nghĩ xem phải làm thế nào.
để trở thành một người chị tốt”
Lê Nhật Linh dùng tay ra ký hiệu, tuy rằng cử chỉ có chút hỗn loạn nhưng có vẻ như hạ Linh cũng hiểu được đại khái, sau đó hai người ăn ý cùng nhau cười vui vẻ, không khí chợt dịu đi rất nhiều.
Hạ Linh muốn đỡ Lê Nhật Linh đứng dậy, không ngờ chân của cả hai đều trở nên tê cứng, vừa mới đứng dậy lại lảo đảo ngã xuống, sau đó một tràng cười lớn lại vang lên.
Sau khi tràng cười vui vẻ qua đi, đột nhiên cả người Lê Nhật Linh mất hết sức lực, trước mắt cô tối sầm, lâm vào hôn mê bất tỉnh.
“Chị ơi!”
“Nhật Linh!”
Đúng lúc Lâm Quân và Lê Vân Hàng trở về, nhìn thấy Lê Nhật Linh ngất xỉu, họ giống như dùng toàn bộ sức lực của bản thân, vội vàng chạy tới.
Một cánh tay rằn chắc đỡ lấy thân thể mềm mại của Lê Nhật Linh từ cánh tay Hạ Linh.
Đôi mắt Lâm Quân sầm xuống, anh vội vàng ôm Lê Nhật Linh về phòng.


Lê Vân Hàng cũng nhanh chóng chạy theo sau.
“Lê Nhật Linh làm sao vậy?” Lê Vân Hàng dò hỏi, giọng nói đầy quan tâm, không một chút trách cứ khiến cho Hạ Linh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Con cũng không biết, vừa rồi còn đang bình thường, đột nhiên lại ngất xỉu”
Vẻ mặt Hạ Linh vô cùng lo lắng, nhìn bộ dạng của Lê Nhật Linh, tình hình có vẻ khá nghiêm trọng.
“Quản gia, mau gọi điện thoại bảo bác sĩ tới đây”
Lê Vân Hàng cởi áo khoác ra ném cho người giúp việc bên cạnh, nhanh chóng chạy tới phòng.
Lâm Quân đặt Lê Nhật Linh xuống giường, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng anh không khỏi cảm thấy xót xa.
Hạ Linh rót một cốc nước mang tới phòng đưa cho Lâm Quân, con ngươi sắc bén của Lâm Quân liếc nhìn cô ấy, anh không nói lời nào.
“Không phải lúc trước bác sĩ có kê cho chị một ít thuốc sao, cho chị ấy uống trước đi”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK