Chương 874
“Không sao đâu, cô Minh Nguyệt cũng phải đi bộ đây này.
.
” Lê Minh Nguyệt khó xử quay mặt đi tránh ánh mắt đáng thương của hai đứa nhỏ, nếu như cô phải bế cả hai đứa nhóc này thì sợ rằng cô sẽ kiệt sức luôn mất.
“Hạ Ly muốn đi đâu nào?” Hà Dĩ Phong nhẹ nhàng hỏi, anh ta chợt nhận ra rằng mình thích con gái hơn, nếu như anh ta cũng có một cô công chúa nhỏ dễ thương với Lê Minh Nguyệt, thì đó chính là chuyện tốt, có thể khiến cho gia đình này hạnh phúc hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hà Dĩ Phong lại liếc nhìn về phía Lê Minh Nguyệt.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Lê Minh Nguyệt nắm lấy tay Lâm Cảnh và Hòa Phong, rồi nhìn Hà Dĩ Phong hỏi.
“Tôi không thể nhìn vợ mình hay sao hả?” Hà Dĩ Phong bĩu môi, tiến lại gần Lê Minh Nguyệt, vẻ mặt thách thức.
“Chú Dĩ Phong, Hạ Ly muốn đến thủy cung!” Hạ Ly lên tiếng cắt ngang hai người họ.
Hà Dĩ Phong ho khan một tiếng, tiếp tục nhìn Lê Minh Nguyệt hỏi ý kiến của vợ mình: “Thủy cung nhé?”
“Được thôi” Lê Minh Nguyệt nhanh chóng đồng ý, trước đây cô ấy chưa phát hiện ra, nhưng bây giờ cô ấy mới biết bản thân mình chưa đến biết nhiều về thành phố Hà Nội này như mình vẫn nghĩ.
Cô ấy cảm thấy có chút hối tiếc khi nghĩ về điều đó.
Hà Dĩ Phong yên lặng nhìn Lê Minh Nguyệt như đang hiểu được suy nghĩ của cô ấy, khóe môi anh ta cong lên rồi lại gần bên tai của Lê Minh Nguyệt, từ từ cất lên giọng nói trầm ấm: “Sau này nếu em muốn đi đâu, cứ nói cho tôi biết.
Tôi muốn được từ từ ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này cùng em…”
Lê Minh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên khi Hà Dĩ Phong lại bất ngờ nói ra những lời tâm tình này, lại không biết nên trả lời lại như thế nào.
Nhưng mà ngược lại hình như tâm trạng của Hà Dĩ Phong lại tốt lên, vô cùng hài lòng với phản ứng của Lê Minh Nguyệt, từ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa xe: “Đi thôi, không phải là nói muốn đi thủy cung chơi hay sao?”
“Tốt quá!” Hòa Phong và Lâm Cảnh vô cùng phấn khởi, nhanh như chớp tự giác chạy tới của băng ghế sau.
“Hạ Ly ngồi cùng với hai anh trai!” Hạ Ly cũng rất hiểu chuyện, ngay lập tức nói ra yêu cầu của bản thân.
Tất nhiên Hà Dĩ Phong cũng rất vui vẻ mà thỏa mãn yêu cầu “vô cùng hợp lý” này của cô bé.
Rất lịch thiệp mà mở cửa thay cho mấy đứa nhỏ.
“Cảm ơn chú ạt” Hạ Ly ngọt ngào nói cảm ơn, Hòa Phong và Lâm Cảnh cũng không chịu yếu thế hơn mà nhanh miệng nói: “Cảm ơn chú ạt”
“Cô Lê có đồng ý ngồi chung xe với tôi không?” Hà Dĩ Phong khẽ nhếch môi, vươn tay làm tư thế mời với Lê Minh Nguyệt.
Khóe miệng Lê Minh Nguyệt mấp máy, da mặt mỏng có chút xấu hổ mà ửng đỏ, mạnh bạo mà đánh vào tay Hà Dĩ Phong, khế nói: “Cút!”
Cô ấy chỉ còn biết ngồi vào ghế phó lái, trong lòng mãi một lúc lâu mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, nói thật, từ trước đến giờ chưa có ai đối xử với cô ấy dịu dàng như vậy, Hà Dĩ Phong là người đầu tiên…
Nhưng mà Hà Dĩ Phong ở bên ngoài lại cười đến vui vẻ, anh ta thật sự thích một Lê Minh Nguyệt như vậy, không cố làm ra vẻ, rõ ràng rất nhát gan, rất ngại ngùng nhưng lại cố tỏ vẻ bản thân vô cùng mạnh mẽ, là một người phụ nữ cứng rắn.
Thật may anh ta lại vừa vặn thích một Lê Minh Nguyệt hồn nhiên như vậy.
“Đi thôi!” Sau khi Hà Dĩ Phong lên xe, thắt dây an toàn xong thì bật một bài nhạc vui vẻ rồi lái xe đi đến thủy cung.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng đang tổ chức hoạt động Giáng Sinh, dọc theo đường đi ba đứa nhỏ vô cùng phấn khởi, nhìn cây thông Noel bên ngoài cửa xe tràn đầy màu sắc sặc sỡ mà trong mắt háo hức như lấp lánh ánh sao.
Danh Sách Chương: