Chương 1417
“Vậy sau đó thì sao?” Hà Dĩ Phong nghe thế thì gật đầu, anh ta tiếp tục dò hỏi, dù sao thì có thể chuyện này có liên quan tới thân thế của Lê Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt ở chỗ đó của chúng tôi nhưng vẫn rất thông minh, học cũng giỏi, một lòng muốn trở nên nổi bật.
Lê Đức Dương lại không được giỏi như vậy, tôi muốn nuôi con bé đi học, nhưng bà nhà không vui, bà ấy bảo con gái thì học làm gì, còn không bằng để dành tiền cho Đức Dương cưới vợ.
Tôi cố gắng lắm mới có thể để cho con bé học xong đại học.”
“Nhưng kể từ khi Minh Nguyệt gả cho cậu thì lòng tham của bà nhà và con trai tôi cũng càng thêm nặng, họ luôn cảm thấy con bé đã trèo lên cành cao, muốn được lợi.
Nhưng chuyện này không liên quan gì tới Minh Nguyệt, con bé là một cô gái tốt, tôi xem con bé như con gái ruột, nhưng tôi không có năng lực.
Bây giờ thấy cậu đối xử tốt với con bé như thế thì tôi cũng yên tâm rồi”
“Tôi biết rồi, Minh Nguyệt rất tốt” Hà Dĩ Phong cười một cái.
Lúc trước anh ta và Lê Minh Nguyệt cũng không hợp nhau, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ bị cô bé này tóm lấy trái tim như thế này.
“Vậy là được rồi, hai cậu sống cho tốt, tôi sẽ không để cho hai người kia tới quấy rầy nữa đâu.
À đúng rồi, còn một chuyện…”
“Cái gì?” Hà Dĩ Phong nhìn ông Lê rồi hỏi.
“Tôi và Minh Nguyệt cũng có duyên, nghe con buôn nói thì con bé cũng họ Lê, nhưng tôi đã quên tên rồi.
Cái tên Minh Nguyệt là sau này tôi đặt cho con bé.
Nhưng cũng bởi vì chuyện này nên tôi mới quyết định ôm con bé về nhà”
“Cũng họ Lê?” Hà Dĩ Phong nhíu mày, đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện.
“Đúng thế” Ông Lê gật đầu với vẻ lúng túng, ông ta xoa xoa tay rồi nói tiếp: “Tôi nói xong rồi, tôi nói với bọn họ là tôi đi vệ sinh, cũng nên về rồi.
Cậu phải chăm sóc Minh Nguyệt cho tốt, tôi cảm ơn cậu nhiều.”
“Tôi biết rồi, cha yên tâm đi.” Hiếm khi nào mà Hà Dĩ Phong có thể bình thản đối mặt với người nhà họ Lê như lúc này.
Nhưng đó cũng là bởi vì ông Lê không xấu, không tham lam như bà Lê và Lê Đức Dương.
Hà Dĩ Phong thấy ông Lê đã đi xa thì cũng vội vàng quay lại trước cửa phòng bệnh.
“Minh Nguyệt vẫn chưa tỉnh!”
Mẹ Hà nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Hà Dĩ Phong rồi nói tiếp: “Nhưng bác sĩ nói là con bé cũng không còn nguy hiểm nữa rồi! Có thể là bởi vì cơ thể quá gầy yếu, lại dùng sức quá nhiều để sinh con nên mới chìm vào hôn mê, con cũng đừng lo lắng quá”
“Vâng Hà Dĩ Phong gật đầu rồi hỏi: “Con đã nói bác Lê và Lâm Quân đi về trước rồi, Minh Nguyệt cũng đã không còn nguy hiểm, mẹ cũng về nghỉ ngơi đi, con ở lại đây là được rồi”
“Mẹ không mệt, con mới là người mệt đó, chắc lúc nãy con sợ lắm đúng không.”
Mẹ Hà nói với vẻ đau lòng, tuy nói trước khi kết hôn con trai bà hái hoa ngắt cỏ khiến cho bà rất đau đầu.
Nhưng bây giờ Hà Dĩ Phong đã kết hôn với Lê Minh Nguyệt, cũng khiến cho bà cảm thấy yên tâm.
Hà Dĩ Phong nhìn thoáng Lê Minh Nguyệt rồi cười cười, tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
“Đã là người làm cha rồi, mẹ cũng yên tâm về con hơn.
Lúc trước mẹ không có ý để con kết hôn với Minh Nguyệt, nhưng thấy các con càng ngày càng vui vẻ thì người làm mẹ như mẹ cũng vui vẻ hơn.
Con phải đối xử tốt với con bé và cháu của mẹ nữa”
Mẹ Hà nói rất thấm thía, trong mắt bà đều là sự yêu thương và vui vẻ.
Cũng may, dù sao nếu không phải là có Lê Minh Nguyệt thì sợ rằng tới bây giờ Hà Dĩ Phong vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Con biết rồi, chẳng lẽ mẹ còn không biết con trai của mẹ ư?”
Mặc dù giọng điệu của Hà Dĩ Phong có chút tự luyến nhưng cũng đã để bầu không khí này bớt căng thẳng.
“Ở đây cả à?” Ngay lúc này, cha Hà đi tới vừa cười vừa nói.
“Cha vừa bảo người giúp việc nấu canh gà, đợi lát nữa Minh Nguyệt tỉnh lại thì để cho con bé uống nhiều một chút! Vừa mới sinh con xong, còn chưa thể đón gió! Phải chú ý một chút, nếu mà để lại bệnh thì không tốt đâu!”
Cha Hà vừa nói vừa để cà men lên tủ đầu giường với vẻ vui vẻ.
“Con nhìn cha con đi, có cháu trai là khác ngay, bây giờ cũng đã học được chăm sóc người khác rồi đấy.
Ông ấy cười híp cả mắt vào rồi kìa, lúc trước mẹ ở cữ cũng chẳng thấy ông ấy lo lắng sốt sắng như vậy”“
Danh Sách Chương: