Chương 1427
Lâm Quân đẩy Hạ Ly và Chí Linh về phía Lâm Niệm Sơ rồi chạy theo Hòa Phong.
“Hòa Phong, con quay lại đây!”
Phía trước chính là một con đường đông đúng, Lâm Quân chạy lên kéo Hòa Phong lại, đúng lúc đó một chiếc xe chạy vụt qua, khiến cho.
anh sợ tới nỗi đổ mồ hôi hột.
“Hòa Phong, con làm gì thế, con không muốn sống nữa đúng không?”
Lâm Quân gào lên với Hòa Phong, nhưng cậu bé không để ý tới sự gào thét của anh mà nhìn về phía bên kia đường, bên đó đã không còn bóng dáng quen thuộc.
“Cha, con vừa mới nhìn thấy mẹ, mẹ ở bên kia kìa!”
Hòa Phong chỉ về phái đường cái đối diện, Lâm Quân nhìn thoáng qua, làm gì có ai chứ?
“Hòa Phong, cha biết là con nhớ mẹ, cha cũng nhớ mẹ của con nữa.
Nhưng mẹ con đã không có ở đây rồi, con biết là hành động lúc nãy của con nguy hiểm tới cỡ nào không?”
Lâm Quân biết bọn nhỏ nhớ Lê Nhật Linh, anh có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của bọn nhỏ, trừ việc hô biến ra một người mẹ cho ba đứa nhỏ.
Hơn nữa ba đứa nhỏ là tài sản duy nhất mà Lê Nhật Linh để lại cho anh, nếu ba đứa nhỏ có bất kỳ chuyện gì thì anh đều cảm thấy có lỗi với Lê Nhật Linh.
Cho nên khi Lâm Quân nhìn thấy Hòa Phong như thế thì anh đã không kiêm chế được mà nổi giận.
Sợ là Hòa Phong quá nhớ Lê Nhật Linh nên mới sinh ra ảo giác.
“Cha phải tin con, con nhìn thấy mẹ thật mà, ngay ở bên đường, cha đi tìm với con đi”
Hòa Phong nói với vẻ sốt ruột, cậu quá nhớ Lê Nhật Linh, cậu bé cũng tin chắc răng những gì mình thấy là thật chứ không phải ảo giác.
“Đủ rồi, mẹ con đã chết rồi, chết rồi con biết không! Cô ấy không về được nữa!”
Khi Lâm Quân nói câu này thì nước mắt của anh cũng trào ra.
Đây là chuyện duy nhất mà anh khó thể chấp nhận trong nhiều năm qua.
Anh đã chấp nhận chuyện Lê Nhật Linh không có ở đây, anh cho.
răng mình phải bảo vệ tốt con của hai người.
Nếu không thì Lâm Quân sợ rằng mình không chịu nổi sự tuyệt vọng thêm lần nữa.
Đây là tài sản duy nhất mà Lê Nhật Linh để lại cho anh.
Hòa Phong sợ ngây người, cậu bé đã lớn tới từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Quân quát cậu, bầu không khí lúc này âm trầm tới đáng sợ.
Niệm Sơ thấy tình huống không đúng nên cũng chạy tới.
Lâm Quân quay người đi về phía ngược lại, cả người anh rất táo bạo.
Lâm Niệm Sơ ôm lấy bả vai của Hòa Phong, dẫn theo Chí Linh và Hạ Ly đi sau lưng của Lâm Quân, bầu không khí trở nên càng thêm âm trầm.
Chỉ có Hòa Phong quay đầu nhìn thoáng qua phía bên đường, thật lâu cũng chưa quay đầu, dường như cậu bé muốn khắc sâu đoạn đường đó vào trong trí nhớ vậy.
“Sao thế?”
Vừa về tới nhà cũ họ Lâm, Lâm Quân đã hùng hổ đi thẳng lên lầu, cha Lâm và Hoàng Ánh đều có chút khó hiểu.
“Ông nội, bà nội!”
“Ừ, chào các cháu!”
Hoàng Ánh thấy cháu trai cháu gái thì cười híp cả mắt lại.
Lâu lắm rồi Hạ Ly và Chí Linh chưa gặp cha Lâm và Hoàng Ánh nên cũng quên đi sự sợ hãi lúc nấy mà chạy thẳng lên ôm lấy bà nội.
Chỉ có Hòa Phong đi theo sau lưng Niệm Sơ là rầu rï không vui mà thôi.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Danh Sách Chương: