“Trời mưa rồi, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút đi, anh muốn ăn cơm em nấu” Lâm Quân nắm tay Lê Nhật Linh, đan tay thật chặt vào nhau.
“Ở nhà hết đồ ăn rồi” Lê Nhật Linh nói.
“Vậy, gọi điện thoại cho siêu thị thực phẩm tươi sống đặt mang thực phẩm qua”
“Trời mưa rồi, đừng làm phiền người khác, chúng ta tiện đường ghé qua chợ mua một ít nhé?”
Những nơi như chợ, Lâm Quân sống gần ba mươi năm nay chưa từng ghé qua một lần. Chỗ đó vừa ồn ào vừa hỗn loạn, Lâm Quân không cần thiết tự hành hạ bản thân, người cao quý như anh chỉ cần một cuộc điện thoại, thậm chí một câu nói, tự nhiên sẽ có người chọn lựa những nguyên liệu tươi ngon nhất mang đến tận cửa.
Nhưng chuyện này do Lê Nhật Linh đề xuất, vậy thì lại là vấn đề khác.
Mặc dù vấn đề này đã cho lựa chọn, nhưng Lâm Quân lại cảm thấy đây căn bản không phải một câu trắc nghiệm.
Đây là Lê Nhật Linh nhân cơ hội trừng phạt chuyện quá khứ của anh và Lâm Thuỳ Ngọc, mới nói ra như vậy.
“Đi, đương nhiên là đi” Lâm Quân cần răng, dối lòng nói.
“Này này, Lâm Quân, cậu nói lời không giữ lời!
Đã nói là tối nay hai vợ chồng cậu mời tôi ăn cơm mà?” Hà Dĩ Phong nhìn hai người hoà giải như: trước, lại gạt mình qua một bên, anh ta tức giận gào lên.
Lâm Quân lúc này mới nhìn anh ta một cái: “Lần sau đi, hôm nay mưa rồi, tôi với Nhật Linh về nhà sớm nấu cơm ăn”
Hà Dĩ Phong đi lên theo: “Vậy tôi cũng về nhà cùng hai người, tôi vẫn chưa nếm thử tài nghệ của Nhật Linh!”
“Nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đời này cậu cũng không có cơ hội được thử đâu”
Vợ của anh, anh cũng không nỡ để cô vào bếp mỗi ngày, cái tên Hà Dĩ Phong đó còn muốn ăn chực, nằm mơ đi.
“Lâm Quân! Cái tên lừa đảo chuyên lừa dối bạn bè! Việc đã nhận lời còn có thể nuốt lời!”
Anh ta tốn bao nhiêu công sức điều tra ra vấn đề hai anh em nhà họ Giang mới đổi lại một bữa cơm, kết quả chớp mắt đã không còn cơ hội.
Muốn ăn một bữa cơm với Lê Nhật Linh, sao lại khó như vậy chứ?
Lâm Quân ôm lấy eo Lê Nhật Linh, không quay đầu đưa cô rời đi: “Lần sau mời cậu ăn cơm, chúng tôi đi trước đây”
Lê Nhật Linh coi như có lương tâm, quay đầu cười với anh ta, còn vẫy tay: “Tạm biệt.”
Vừa dứt lời, Lâm Quân kéo đầu cô lại Hà Dĩ Phong ứa máu trong họng.
mình rồi, huống hồ rốt cuộc thì Lâm Thuỳ Ngọc cũng là chuyện trước đây. Anh đã làm đến bước này, cô cũng không cần so đo tính toán nữa.
Cô kéo tay anh: “Chúng ta đi thôi.”
“Chỉ mua một ít măng tây là đủ rồi sao?” Lâm Quân ngạc nhiên, hai người chỉ ăn món này?
“Đến siêu thị mua đi” Không dày vò anh nữa.
“Nếu đã đến rồi, thì mua hết ở đây đi, đây là lần đầu anh đến những nơi thế này”
“Anh không quen”
“Cũng không phải mỗi ngày đều đến, khó có dịp đến một chuyến, phải tận hưởng quá trình này một chút” Lâm Quân cầm lấy túi măng tây trong tay cô, tay còn lại đan chặt mười ngón tay cô, không để cô lui lại.
Lê Nhật Linh nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc, phát hiện anh không có ý miễn cưỡng, lúc này mới tiếp tục cùng anh đi tiếp.
Giọng Lâm Quân trầm xuống bên tai cô: “Những việc thường ngày các cặp vợ chồng thường làm, anh cũng không muốn em vì anh mà bỏ lỡ bất cứ việc nào”
Danh Sách Chương: